NotesWhat is notes.io?

Notes brand slogan

Notes - notes.io

Ngày 12 tháng 7 năm 1992

“Adrian Shepherd. German Shepherd. Biệt hiệu là Shepherd. Từng lãnh án tù chung thân vì tội ngộ sát chỉ huy. Đã thi hành án 16 năm.”

“Lucile Paige. Cá mập. Biệt hiệu là Hydra. Từng lãnh án 15 năm tù vì có dính líu tới đường dây buôn người.”
Winston đang đọc bản tóm tắt thông tin của từng thành viên tiểu đội T-8. Khi ấy chỉ mới 7 giờ sáng và họ vẫn còn đang chờ tin tức từ Soren sau khi đã chợp mắt được một giấc ngắn ngủi...

“Timonthy Howard. Sói đen. Biệt hiệu Meat. Suýt lãnh án tử vì tội giết người, nhưng được giảm xuống mức án tù 20 năm.”

“Michael Verity. Sói xám. Gốc Nga. Tên khai sinh là Mikhail Vorshevsky. Biệt hiệu là Talon. Từng bị tù chung thân vì tội cướp giật tài sản. Đã thi hành án đc 7 năm”
Anh cũng chỉ thở dài mà tựa mình vào bàn.

“Harris McClaren. Tê giác. Gốc Anh. Biệt hiệu là Rust. Từng đi tù 8 năm vì tội ngộ sát.”

“Jason Hamilton. Rồng đen. Lẽ ra phải lãnh án tù chung thân nhưng được giảm xuống còn 5 năm.”
Anh biết tất cả bọn họ đều là những người vô tội. Chỉ đáng buồn là không vụ nào có đủ bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của họ...

“Vương Tiểu Lý. Rồng ngọc bích. Gốc Hoa. Biệt hiệu là Jade. Từng đi tù 4 năm và trả khoản phạt $5000 vì tội mại dâm.”

“Vương Thành Long. Rồng bạch kim. Người gốc Hoa. Biệt hiệu Silver. Tiền án 10 năm tù--”

“T-Thôi, vậy là đủ rồi, Winston.” Anh lên tiếng ngắt lời cậu cá mập, vì càng nhắc tới họ thì chỉ càng làm anh thấy áy náy hơn, nhất là Aeon...

“Oh, xin... xin lỗi anh, Ray...” Winston cũng tỏ vẻ ái ngại, “Có lẽ đây là ý tồi…”

“Không sao, chỉ là... Thôi, bỏ đi.” Anh trỏ tay về phía bản báo cáo trên bàn, “Cậu đọc cái này chưa vậy?”

“Rồi.” Cậu mập khẽ gật đầu, “Tôi thì cho rằng Talon và Rust đều bị hạ sát bởi cùng một người.”

“Hmm? Sao cậu lại nghĩ vậy?” Giả thiết của Winston khiến anh khá ngạc nhiên.

“Anh thấy đấy... Tuy da của họ đều đã bị biến dạng, bị tổn hại khá nặng nề.” Cậu ta ngước lên nhìn anh, “Nhưng tôi vẫn nhìn ra được vết thương của Rust.”

“Và...?”

“Nó nằm đúng giữa trán. Y hệt như của Talon.” Nghe tới đó, anh bỗng giật mình.

“Thật vậy sao...?” Anh vắt tay lên trán nghĩ ngợi một hồi, “Meat... Còn Meat thì sao? Liệu có phải người đó cũng--“

“Người này bị trúng tầm 5 phát đạn vào người.” Winston lắc đầu, “Nếu tôi nhớ không lầm là vậy.”
Đúng như anh đã nghi ngờ trước, cậu cá mập cũng cho rằng Talon, Rust và Meat đã chết trước khi trúng độc. Nếu vậy thì chỉ có 2 người mất mạng vì chất độc thôi sao?

“Mà kể ra cũng lạ...” Anh lẩm bẩm, với lấy bản báo cáo đọc qua một lượt, “Có khi nào bên quân đội chỉ cho mình đưa 2 thi thể về khám nghiệm... để nhằm che mắt ta?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Winston gật đầu, “Và ta là người tới sau nên việc chúng dàn xếp cả hiện ra sao thì chẳng biết đằng nào mà lần...”

“Quái thật!” Anh bực mình đập mạnh tay xuống bàn, “Từ đầu tới giờ tôi đã nghi ngờ bọn chúng rồi! Chỉ là, vụ này chúng chiếm thế chủ động hoàn toàn...”

“Quân đội mà. Chưa kể lại còn lũ cảnh sát bẩn nữa.” Cậu cá mập thở dài. “Tôi e là vụ này... lực bất tòng tâm. Rất khó cho bên ta.”

“Biết là thế, nhưng mà--”

“Này, hai người đợi ở đây lâu chưa?” Cuối cùng thì Soren cũng đã quay trở lại từ phòng xét nghiệm, cô rồng chậm rãi bước vào văn phòng anh với chiếc túi trên tay, có lẽ là bản báo cáo kết quả.

“Cũng kha khá, nhưng không sao.” Anh vui vẻ đáp lại Soren, “Thế nào rồi, Sorsha?”

“Thật sự thì... Không có gì rõ ràng hết, anh à. Những gì ta tìm được ở hiện trường là quá ít...” - Cô thở dài mà trao chiếc túi cho anh. Anh vội vã bỏ tập giấy kia xuống bàn và nhận lấy, đọc lướt qua luôn.

“Vỏ đạn mà anh tìm được ở đó... Chỉ biết được nó có thể thuộc loại súng gì thôi.”

“Đạn magnum 44 li...” đó cũng chỉ là những thông tin được liệt kê về vỏ đạn.

“Nếu không lầm thì cả súng lục, revolver và cả súng trường đều có khẩu dùng đạn này.” Winston thêm vào.

“Phải. Vì thế để biết chính xác được đạn là của súng gì sẽ rất khó khăn, hơn nữa là việc tìm ra chủ nhân của khẩu súng...” Soren đoạn kéo chiếc ghế lại mà ngồi xuống, “À, còn nữa. Mấy chữ trên miếng bìa cũng chưa đủ thông tin để biết nó là gì.”

“Hmm... Khoan đã.” Anh tạm bỏ chiếc túi sang một bên, “Winston, chẳng phải cậu đã tìm được gì rồi sao?”

“À, có chứ.” Vừa dứt lời, cậu ta đã ngồi vào máy tính của anh, “Theo thư viện lưu trữ trên Internet thì... RXV-67 đã từng là một dự án ngầm trong nước. Tên gọi thì cũng đơn giản thôi, nó là viết tắt của Romeo eXtreme Volatile – 1967. Có lẽ chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết nó là gì rồi nhỉ?”

“Không chỉ biết nó là gì, mà còn được chứng kiến sức huỷ hoại khủng khiếp của nó nữa.” Anh chỉ cười nhạt, “Mà đấy, còn ống nghiệm kia...?”

“Chắc chắn là ống chứa dung dịch đó rồi. Nhưng giờ đây cũng chỉ vô dụng..” cô rồng cũng chỉ cúi gằm mặt xuống, “Đầu ống đó trống trơn, không có dung dịch gì hết, thậm chỉ cả một giọt cũng không có. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ nó là một mảnh thuỷ tinh mà thôi. Biết đâu lại là ‘từ đèn xe mà ra’?”

Thấy Soren trích nguyên văn lại lời của đội xét nghiệm như vậy, anh cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Vậy mới đau chứ...” Anh chợt bước qua chỗ Winston, nhưng rồi lại ngoảnh về phía Soren như vừa nhớ ra điều gì, “Hmm... Thế vật mà anh mới gửi về?”

“Họ vẫn đang trong quá trình xét nghiệm, Ray à.” Cô khẽ lắc đầu, “Họ chưa từng thấy thứ nào như vậy. Có thể họ sẽ kết luận đó ‘chính là hàng hoá độc hại’ kia. Nhưng thế thì vẫn chưa có gì liên can tới dự án RXV kia...”

“Thế có đau không chứ...” Anh lại thở dài, “Thôi, cứ vậy đi đã. Giờ ta sẽ chờ kết quả từ họ.”

Và rồi cả nhóm lại tiếp tục với ngày của mình, đơn thuần cũng chỉ xoay quanh những công việc thường ngày với họ: theo dõi tin tức, quản lí hồ sơ, tư liệu và nhất là tìm hiểu càng nhiều càng tốt về vụ này, đồng thời chờ hồi âm từ phía đội xét nghiệm. Chỉ có điều lần này họ trú luôn tại sở, không như những lần trước.

Nhưng, đáng buồn là họ không thể phát hiện ra thông tin nào khả quan. Và mỉa mai thay, đúng hai ngày sau, tất cả những gì họ nhận được từ phía kia là chính xác những gì Soren đã nói. Mặc dù có dấu hiệu đột biến rất mạnh, nhưng đội xét nghiệm không thể xác địch được loại độc tố có trong máu và mô đó là gì, mà họ chỉ cho rằng đó chính là chất độc từ hàng hoá độc hại kia thôi. Có lẽ nó vượt quá tầm hiểu biết của đội. Thậm chí, khi Soren có nhắc tới dự án ngầm kia, họ đều bác bỏ hết, chỉ đơn giản là vì không có đủ căn cứ để liên kết giữa hai đối tượng này với nhau.

“Khó thật đấy...” Winston chép miệng, “Hiện giờ ta vẫn tay trắng hoàn trắng tay.”
Lúc bấy giờ họ trở về văn phòng của anh. Cả ba người bọn họ, ai cũng đều mệt mỏi và cảm thấy bất lực. Dường như mọi công sức của họ trong 3 ngày qua cũng chỉ là công cốc...

“À, Winston!” Anh chợt nhớ ra điều gì đó, có lẽ là điều mà lẽ ra anh không được quên, “Còn 3 người kia...”

“Có rồi, Ray. Anh yên tâm đi.” Winston rất điềm tĩnh đáp lại anh, “Hiện giờ họ vẫn đang nằm trong bệnh viện Bắc Chicago, trên đường Green Bay ý.”

“Cám ơn cậu nhiều, Winston.” Anh vui vẻ vỗ vai cậu mập, rồi vớ lấy chiếc áo khoác của mình, “Hai người cứ ở đây. Tôi phải tới đó ngay.”

Khi đó là 9 giờ sáng. Anh vội vàng bắt taxi để tới địa điểm Winston nhắc tới. Cũng phải mất khoảng hai tiếng mới tới nơi.

“Là bệnh viện quân y... Cũng khá lớn đấy chứ...” Anh thoáng nhìn qua chỗ này trước khi bước vào trong. Và sau khi trình ra phù hiệu của mình và tên bệnh nhân, anh đã được chỉ tới phòng 607...
Anh nín thở, hồi hộp. Tuy đây không phải là lần đầu tiên anh gặp mặt hai người họ... nhưng anh biết anh không được chào đón ở đây. Giờ đây anh đang đứng ngay ngoài căn phòng đó. Nhưng anh vẫn không dám bước vào... như thể có gì đó đang cản lại bước chân của anh.

“Có khi... mình không nên vào thì hơn.” Anh lặng lẽ thở dài, và lùi bước quay lại hành lang. Tuy không thể vào, anh vẫn muốn liên lạc với họ bằng cách nào đó... “À, phải rồi.”

Anh vẫn kịp phát hiện ra bóng dáng một người trong phòng. Là y tá. Anh có thể nhờ vả người này... và anh đợi người kia ra khỏi phòng, đó là một cô mèo trắng.

“Xin lỗi, cô...” Anh cất tiếng gọi cô ta, cốt để đọc được biển tên: cô này tên Jennifer Raines, “...Jennifer.”

“Thanh tra Raymond.” Đồng thời anh cũng trình ra phù hiệu của mình, “Xin cho hỏi, cô có phải là y tá thường trực tại phòng này không?”

“Đúng rồi, có chuyện gì vậy, anh thanh tra?”

“Vậy chắc hẳn cô biết khá rõ tình trạng của những bệnh nhân trong phòng nhỉ?” Anh thấy Jennifer có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu, “Tôi biết đây không hẳn là phận sự của cô, nhưng liệu cô có thể cho tôi biết được không?”

“... Thường thì tôi sẽ phải từ chối.” Cô ngập ngừng đáp lại anh, “Nhưng thôi, lần này coi như ngoại lệ vậy.”

Và cô mèo đã tiết lộ cho anh những gì cô biết về 3 người bệnh nhân đang nằm trong phòng. Khi nhập viện, cô thấy cả ba người đều hôn mê, và đều có dấu hiệu bị bỏng nặng. Nặng hơn cấp độ 2, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như cấp độ 3. Và may mắn thay, những vết thương của họ đều phục hồi khá nhanh.
Còn nữa, Jason, hay “bệnh nhân có cánh” còn bị ảnh hưởng tới mắt phải, theo như cô nghe được thì người này rất có khả năng bị mù mắt đó. Hơn nữa, cánh của Jason còn bị thủng khá nhiều chỗ, rất khó có thể hồi phục được. Còn Thành Long... đáng buồn là anh ta còn xấu số hơn Jason... Còn đối với “bệnh nhân nữ còn lại” – Tiểu Lý, dường như chỉ có ả là không phải chịu thêm nhiều thương tích gì khác.

“C-Cám ơn cô nhiều, Jennifer...”
Tuy không có gì nguy hại đến tính mạng họ, anh biết những gì họ phải trải qua là quá nặng nề...

“Mà... Jennifer có nói là Tiểu Lý đã tỉnh và đi lại được bình thường... Hmm...” Anh chợt nảy ra một ý, anh bèn tiến về phía bên kia hành lang, đồng thời rút điện thoại ra. Kia rồi, anh vẫn còn giữ số này, chính là của ả.

Nếu anh nhớ không lầm thì lần trước anh gặp họ, tuy họ không được phép có điện thoại nhưng Tiểu Lý vẫn luôn giấu nó trong người, chủ yếu để liên lạc. Anh mong là giờ đây ả vẫn còn thói quen đó...

“Xin lỗi, đây có phải là cô Vương Tiểu Lý không?” Anh lên tiếng ngay khi có người nghe máy.

“P-Phải... Ai đây? Sao lại có số của tôi?” Cũng đã rất lâu rồi anh mới được nghe giọng ả.

“Là tôi, Thiên Long đây.” Anh đáp lại bằng tiếng Hoa, “Cô vẫn còn nhớ tôi chứ?”

“... Là ông... Ông muốn gì nữa đây?” Giọng ả bỗng thay đổi hoàn toàn, vẫn là giọng điệu hầm hè anh đã nghe từ trước.

“Tôi muốn giúp các người, Tiểu Lý à.” Anh vẫn điềm tĩnh đáp lại, “Liệu chiều nay cô có thể tới chỗ tôi làm được không? Tôi có thể kiếm giấy xuất viện cho 3 người.”
...
...
...
“Sao lại là lão ta chứ...” Karen thở dài, đoạn cất điện thoại vào trong người. Ả thoáng liếc qua chỗ anh mình và Jay, họ vẫn chưa tỉnh... Sau một hồi nghĩ ngợi, ả bèn leo xuống giường rồi vớ lấy bộ quân phục của ả trong chiếc ba lô. Ả đã tỉnh lại từ hôm qua, và những người ở đó đã chỉ cho ả chỗ tủ đựng đồ để lấy lại chiếc ba lô của ả. Cũng thật lạ, sau bao nhiêu sóng gió mà chiếc ba lô ả luôn giữ bên người vẫn bình an vô sự.

Trong ba lô thực ra cũng không có gì nhiều... Mọi vũ khí, súng ống đều đã đánh mất hết. Chỉ còn chút ít tiền mặt, và mấy bộ quân phục của họ mà ả nhận được sau ghi gửi qua bên giặt là của bệnh viện. Lẽ ra ả không được thay trang phục, nhưng giờ đây ả đã có thể xuất viện. Khi đã xong, ả bỏ ra khỏi phòng mà rảo bước đi quanh khu này, chủ yếu vì ả muốn thuộc mọi ngóc ngách của những nơi mình đã qua. Thực ra cũng vì ả chẳng có việc gì hệ trọng để làm.
Cũng phải tới 2 giờ chiều ả mới quay lại phòng bệnh. Jay và Aeon vẫn chưa tỉnh. Ả cũng chỉ nhìn họ thêm một lát trước khi đi xuống khu lễ tân.

“À, là cô. Cô có thể về. Có người đã lo hết cho cô rồi.” nhân viên ở quầy đáp lại ả sau khi ả khai tên mình, “Người này cũng thuê một chiếc Jeep cho cô đó. Chìa khoá đây, cứ ra chỗ gửi xe tìm cái có biển đuôi 26 là được. Nhớ là hết ngày 18 phải trả xe đó!”

“Cảm ơn.” Ả nhận lấy chìa khoá xe rồi lẳng lặng ra ngoài,

Tầm 4 giờ chiều, Karen đã tới sở cảnh sát của Aurora. Đây là lần thứ 2 ả tới nơi này... không rõ vì sao nhưng ả cảm thấy ghê tởm những nơi như vậy. Ả tấp xe vào lề, tắt máy rồi bước vào sở, mặc cho mọi ánh mắt kì thị của mọi người đổ dồn về phía ả.
Karen lặng lẽ bước vào văn phòng của Ray - anh ta đang đứng dựa vào chiếc bàn làm việc bên cửa sổ, đoạn quay lại nhìn ả.

"Mời cô ngồi." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng chưa hết câu thì ả đã ngồi luôn xuống chiếc ghế bành gần đấy.
Không một lời, ả rút bao thuốc lá trong người ra ngậm lấy một điếu. Thấy vậy, anh với lấy bật lửa của mình định mời châm thuốc hộ. Ả lại ngoảnh đi tự lấy bật lửa của mình...

"Thành Long sao rồi--" Anh đặt chiếc bật lửa xuống bàn, lên tiếng định hỏi thăm.

"Có gì ông cứ nói mẹ ra đi!" Ả gằn giọng ngắt lời anh, "Đừng có vòng vo."

"Thôi được rồi..." anh hơi giật mình khi thấy ả hung hãn như vậy, “Tôi biết mấy người đều vô tội. Và tôi rất muốn giúp các người--”

“Thế à?” ả hừ một tiếng, “Lần trước ông cũng nói y hệt câu này với anh tôi đó thôi.”

“Tôi biết... Nhưng tôi hứa, lần này sẽ khác...” Anh khẽ thở dài mà nhìn ả, “Cô là người trong cuộc, Tiểu Lý.. Cô có thể cho tôi biết những gì đã xảy ra hôm đó không?”

“Nói ra lại chả ai tin đâu. Còn bận tâm làm gì chứ.” Ả lẳng lặng đáp lại.

“Tôi tin những gì cô nói đều là thật.” thấy ả nhìn anh khi anh nói vậy, anh cũng chỉ gật đầu.

“Đó chỉ là một nhiệm vụ bình thường thôi. Bọn tôi phải bảo vệ chiếc xe tải đó ở điểm hẹn. Trạm Foxtrot.” Ả hút một hơi thuốc trước khi tiếp tục, “Nhưng bọn tôi gặp đám phiến quân này... Chúng cô lập bọn tôi.”

“Tiểu Lý... có phải ‘Talon’ và ‘Rust’ đã bị cùng một người hạ sát không..?"

“Đúng... Chính chỉ huy của bọn tôi đã tự tay giết Talon, Rust.” Ả nghẹn ngào nói, “Rồi chúng xả khí độc lên những ai còn sống trong đội...”
Anh bàng hoàng nhìn ả, tuy anh biết ả không việc gì phải nói dối, nhưng những gì anh vừa nghe được thật khó tin.

"Tôi rất tiếc, Tiểu Lý...” Anh thở dài, “Việc này nằm ngoài tầm tay của chúng tôi. Không có chút bằng chứng nào để cho người khác tin những gì cô vừa nói là đúng.”

Anh ngừng lại để xem phản ứng của ả. Không thấy ả nói gì, anh bèn nói tiếp.
"Tôi e là án phạt sẽ không hề nhẹ... Sớm muộn sẽ có người của bang đến giải 3 người đi."

Nghe đến đó ả chỉ cười nhạt.
"Hừ, ông già nói đếch có sai."

"Ý... Ý cô là..?" Anh ngạc nhiên nhìn ả.

"Không trông chờ gì vào mấy tên như ông đâu." Ả lạnh lẽo nói.

"Tiểu Lý, cớ sao cô nói vậy??" Anh cau mày lên giọng với ả, “Tôi biết là các người vô tội! Nhưng hiện giờ chúng đang hoàn toàn chiếm lợi thế! Bọn tôi đã rất cố gắng nhưng không có gì khả quan hết...”

"Tôi cóc quan tâm ông định biện hộ ra sao!" Ả đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt anh, "Tôi chỉ biết rõ một điều chính ông, CHÍNH ông đã bỏ rơi anh tôi trong khi ảnh hoàn toàn bị vu oan! Cũng vì ông mà ảnh lâm vào cảnh này đây."

Ả đau đớn vứt mẩu thuốc xuống chân mà nói. "Giờ chúng tôi bị gài bẫy thì ông cũng sẽ vậy mà thôi!"
Nói đến đó, ả đùng đùng rời khỏi phòng.

Thấy Karen nói vậy, anh bỗng lặng người đi. Bao nhiêu lỗi lầm, hối hận và tủi nhục trong quá khứ cứ thế mà kéo về.

Vụ án đó.. Vụ mà đã khiến Aeon lãnh trọn 10 năm tù chỉ vì bị vu oan. Khi bị thẩm vấn, hắn đã nói không biết bao nhiêu lần với anh là tên tội phạm kia đã cố tình kéo hắn vào vụ buôn lậu, rồi tự sát sau khi báo cho chính lũ cảnh sát bẩn mà tên đó câu kết từ trước.
Đáng buồn thay, dấu vân tay của Aeon xuất hiện trên chính khẩu súng đó. Chắc chắn đã có sự sắp đặt ở đây, nhưng mọi sự đến nước đó không thể nào cứu vãn được.
Anh vẫn nhớ ánh mắt của Aeon khi bị giải đi, ánh mắt chứa đầy sự đau đớn và hận thù. Trong khi những viên sĩ quan kia được thăng hoa trong danh vọng thì con người vô tội đó phải trải qua những ngày tháng khốn đốn mà lẽ ra mọi sự không hề phải như vậy.
Anh chỉ biết thở dài mà tự trách mình. Anh lặng lẽ bước tới chỗ mẩu thuốc Karen ném xuống lấy chân dập, rồi ngó ra cửa sổ. Anh thấy ả lao ra khỏi sở, vội vàng leo lên chiếc jeep mà nổ máy phóng đi mất hút.

Anh chỉ mong họ không làm gì dại dột...

     
 
what is notes.io
 

Notes.io is a web-based application for taking notes. You can take your notes and share with others people. If you like taking long notes, notes.io is designed for you. To date, over 8,000,000,000 notes created and continuing...

With notes.io;

  • * You can take a note from anywhere and any device with internet connection.
  • * You can share the notes in social platforms (YouTube, Facebook, Twitter, instagram etc.).
  • * You can quickly share your contents without website, blog and e-mail.
  • * You don't need to create any Account to share a note. As you wish you can use quick, easy and best shortened notes with sms, websites, e-mail, or messaging services (WhatsApp, iMessage, Telegram, Signal).
  • * Notes.io has fabulous infrastructure design for a short link and allows you to share the note as an easy and understandable link.

Fast: Notes.io is built for speed and performance. You can take a notes quickly and browse your archive.

Easy: Notes.io doesn’t require installation. Just write and share note!

Short: Notes.io’s url just 8 character. You’ll get shorten link of your note when you want to share. (Ex: notes.io/q )

Free: Notes.io works for 12 years and has been free since the day it was started.


You immediately create your first note and start sharing with the ones you wish. If you want to contact us, you can use the following communication channels;


Email: [email protected]

Twitter: http://twitter.com/notesio

Instagram: http://instagram.com/notes.io

Facebook: http://facebook.com/notesio



Regards;
Notes.io Team

     
 
Shortened Note Link
 
 
Looding Image
 
     
 
Long File
 
 

For written notes was greater than 18KB Unable to shorten.

To be smaller than 18KB, please organize your notes, or sign in.