NotesWhat is notes.io?

Notes brand slogan

Notes - notes.io

năm Kiến Bình thứ 12 ,tháng 10
thời tiết lạnh vừa đi qua ,nối tiếp là trận tuyết đầu mùa,gió bắc lạnh giá ,nước đóng thành băng, mùa đông năm nay tựa hồ còn rét lạnh hơn các năm khác
ở thành Tấn Dương đâu đâu cũng là băng tuyết,viện trước Cố gia lại cực kì an tĩnh,hành lang không một bóng người ,chi đầu hồng mai uể oải,trong phòng khách không có một chút không khí vui tươi
Trong phòng ,có một thiếu niên 17-18 tuổi đứng bên cạnh cửa sổ,băng cơ ngọc cốt ,khí chất xuất trần ,trên mặt dù thiếu mất vài phần non nớt của thiếu niên cùng tuổi ,nhưng cũng chưa trưởng thành thành thanh niên khí khái ,vẻ đẹp kinh diễm động lòng người nhưng vẫn còn sót lại một chút ngây ngô,người này chính là con của tiểu thiếp với Cố lão gia ,Cố Đình
còn Huynh trưởng của hắn ,đích trưởng tử cố gia Cố Khánh Xương ngồi ở ghế trên,y phục lượt là ,tư thái ung dung,trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ to ,trên tay còn nâng lò sưởi cầm tay nạm ngọc,trong mùa đông vô cùng thoải mái
" Trấn Bắc Vương tuy tuổi đã lớn nhưng cũng chưa quá 30 tuổi ,lại chưa cưới vợ dù thân thể khỏe mạnh ,..Chẳng phải ngươi thích nam nhân sao ,có gì bất mãn với mối hôn sự này ?Ngươi chỉ cần gả qua đó là cả đời vinh hoa phú quý ,không lo ăn mặc ,sống thoải mái như thế không tốt sao ?
thấy người bị trói không phản ứng ,Cố Khánh Xương trong tay cầm lò sưởi tiếp tục :Trấn Bắc Vương thông thạo dụng binh,khuynh đảo triều dã,là chức quan cố thủ biên cương ,là Diêm Vương mặt lạnh ,cũng là thừa quốc chi sống của Đại Hạ ,phụ thân đưa ra quyết định này cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi ,ta nói thật với ngươi ,phản kháng cũng vô dụng ,ngươi đừng náo loạn nữa,nháo quá cũng không có lợi cho thanh danh của Vương gia
Cố Đình rũ mắt:"“Buộc hắn nuôi dưỡng nam sủng, thanh danh của hắn sao có thể tốt?”
tay Cố Khánh Xương ngừng lại ,cười nhạo một tiếng : Ngươi thế mà cũng suy nghĩ cho người khác ?
nhiều thế hệ Trấn Bắc vương trấn thủ biên quan, lão Vương gia quá cố cũng từng có ân cứu mạng với trưởng bối Cố gia ,cũng từng định ra một lời hứa hẹn ,lão Vương gia lo lắng tính cách nhi tử Hoắc Diễm không tốt ,sợ hắn trưởng thành không cưới được tức phụ ,nếu Hoắc Diễm qua 20 tuổi còn chưa đón dâu thì thỉnh Cố gia gả cho hắn một người trong Cố Gia
Lời nói vui đùa ,người trao tín vật thế nhưng lại biến ra một hôn ước chưa chính thức giữa 2 nhà
Hậu duệ Cố Gia con cháu đông đúc ,vãn bối có cả nam và nữ nhi,nhưng thời thế đổi thay,Cố gia lại tự mình suy tính cho bản thân , không nghĩ gả nữ nhi cho Hoắc Diễm,bọn họ ai biết Hoắc Diễm có thực sự đáng tin hay không ,hiện tại một mình hắn chống đỡ phủ Trấn Bắc Vương ,thoạt nhìn thì rất lợi hại ,nhưng không may hắn chết trận ,phía dưới hắn chỉ còn đệ đệ mới vài tuổi,căn bản không thể nào tiếp tục làm rạng danh gia tộc,thế thì đến lúc đó quan hệ thông gia có lợi ích gì nữa?
Hơn nữa ,những năm gần đây tình thế triều đình vi diệu ,Hoàng thượng vẫn luôn nghi ngờ Trấn Bắc Vương công cao lấn chủ,có hiềm nghi cướp ngôi soán vị ,mưu phản ,nhiều lần chèn ép ,còn trọng dụng huynh trưởng của Vưu Qúy Phi là Vưu Đại Xuân,ban cho binh quyền, chức tước ,long tranh hổ đấu,Cố gia tội gì phải chen một chân ,ngại mệnh mình quá dài sao ?
thế thì không bằng đưa đứa con trai vô dụng của vợ lẽ Cố lão gia đi ,Trấn Bắc vương đến bây giờ còn chưa cưới vợ,cũng không dính dáng gì đến nữ tử ,ngược lại thiên hạ đồn đãi thời thế bây giờ nam phong thịnh hành ,Cố gia suy đoán thế cũng không phải là sai
Nếu lỡ như Hoắc DIễm có tức giận ,cố gia liền nói hết thảy đều là hiểu lầm, nhận lỗi rồi cũng có thể khiến chuyện này cứ vậy mà qua đi
Trong việc này ,Cố Đình đều hiểu.Đời trước hắn nhất quyết không tuân theo ,còn cùng người kia chạy trốn
Nghĩ đến quá khứ Cố Đình liền có chút ghê tởm, nhắm mắt hít sâu mấy lần mới có thể bình tĩnh nói chuyện:"Huynh trưởng kì thật cũng không nghĩ cho ta đi"Hắn nhìn về phía Cố Khánh Xương, đuôi mắt khẽ nhếch, “Rốt cuộc ta cũng là con của vợ lẽ,nếu thật sự ôm được đùi rồi ,một bước lên mây quay trở lại cắn ngươi thì làm sao bây giờ"
Cố Khánh Xương nắm chặt lò sưởi tay, ánh mắt u ám: “Cho nên vi huynh cũng muốn giúp ngươi,ngươi không phải thích Giang công tử sao? Chỉ cần ngươi không nháo ra việc gì quá lợn, tự nguyện rời Cố gia, âm thầm đi tìm gã, ta cũng có thể suy xét thành toàn cho các ngươi .”
Quả nhiên, hết thảy cùng đời trước giống nhau.

Hắn đời trước phạm phải sai lầm, cho rằng chỉ cần dũng cảm đứng lên, hạnh phúc dễ như trở bàn tay.

khóe môi Cố Đình nhếch lên : “Ta cùng Giang công tử đào tẩu , ngươi liền vui vẻ?”
Cố Khánh Xương cắn răng: “Đương nhiên, như thế Cố gia hết thảy đều do ta định đoạt !”
Cố Đình thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Ngươi là đích trưởng tử, còn ta lại là thứ, kể cả ta không cùng Giang công tử chạy trốn ,không có vết nhơ ,Cố gia vẫn nằm trong tay ngươi "
Cố Khánh Xương không phản bác

Cố Đình nhìn về phía Cố Khánh Xương, đôi mắt bình tĩnh: “Ngươi có phải rất hâm mộ ta đúng không?
có nhiều điều rành rành ngay trước mắt ,cớ gì kiếp trước y lại chẳng chẳng ngộ ra
Cố Khánh Xương đứng phắt dậy : “Ta vì cái gì phải hâm mộ con của vợ lẽ! Ngươi có cái gì khiến cho ta hâm mộ!”
“Hâm mộ ta thích ai, có thể hào phóng nói ra, có thể lựa chọn, mà ngươi,” Cố Đình mỉm cười, “Vì phải nối dõi tông đường, tương lai tất yếu phải cưới vợ sinh con, ngươi dù thích Giang công tử, không dám nói, cũng chẳng thể nói.”
lò sưởi trong tay Cố Khánh Xương rơi xuống đất: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Cố Đình không để ý tới lửa giận ngùn ngụt của hắn,chỉ lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi kỳ thật cũng không cam tâm, cũng không muốn ta đi tìm hắn, cố tình muốn cổ vũ, chỉ vì đây cũng là hy vọng của người nọ, đúng hay không? Huynh trưởng,lòng ngươi đau không?”
“Không phải!” Cố Khánh Xương nói như chém đinh chặt sắt, gầm nhẹ một tiếng, không biết là nói cho Cố Đình hay là nói cho chính hắn, “Ta cùng Giang công tử giao lưu cũng chỉ vì kết giao nhân mạch, với tương lai của cả ta và Cố gia đều có trăm lợi không một hại"
Cố Đình cười lạnh: “Ngươi dám làm lại không dám nói, thủ đoạnn ham hiểm đều dùng ở trong tối, đê tiện.”

Cố Khánh Xương híp mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Cố Đình lắc đầu, lại cười: “ta nói ngươi thực đê tiện,là một kẻ tiểu nhân”
Y giờ đây đã hiểu thấu mưu đồ của gã ,về sau nhất định sẽ không bị lừa ,cũng sẽ không áy náy tìm cách báo thù gã
Cố Khánh Xương thật sự không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa: “những lời ta vừa nói, ngươi rốt cuộc nghe rõ chưa!”
“Rõ ràng,” tầm mắt Cố Đình chậm rãi lướt qua mặt bàn, dừng ở trên mặt đối phương “Chỉ là huynh trưởng giúp đỡ ta nhiều vậy, trong lòng ta thực hổ thẹn,nếu không đáp lại ân tình này thì cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.”
Mặc dù nói là phải tặng quà nhưng ánh mắt này của y ...lại làm lòng người lạnh thấu tâm can như tuyết trên đỉnh núi,không có chút độ ấm áp nào
Cố Khánh Xương hoài nghi người đệ đệ này của gã không phải là muốn báo ân,mà là muốn báo thù.

khóe môi Cố Đình giơ lên: “Ta sẽ không đi tìm Giang công tử, về sau cũng không thích hắn nữa, huynh trưởng vui vẻ không?”
Cố Khánh Xương: “Ngươi nói thật?” Gã nói xong mới nhận ra chính mình có chút kích động, khụ hai tiếng, “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
“Đương nhiên là thật .”

Cố Đình nhớ tới đời trước liền muốn phun tào, cái tên rác rưởi tốt nhất ngươi cứ giữ lại đi

Cố Khánh Xương có chút do dự.
Cố Đình liền nói: “Ta muốn đi tìm Trấn Bắc vương, tương lai có thể được sủng ái, cậy sủng sinh kiêu, sẽ trả thù những việc ngươi làm với ta , nhưng Giang công tử này thì hoàn toàn là của ngươi…… Ngươi cần phải suy xét thật tốt, nghiêm túc chọn lựa .”
Cố Khánh Xương cũng biết được suy tính của Cố gia , một mình hắn không thể kéo dài Cố Đình đi Trấn Bắc Vương phủ ,chỉ là hắn có một băn khoăn,so sánh với việc Cố Đình đi tìm Giang công tử,Trấn Bắc vương căn bản không biết có tồn tại người như vậy , làm sao sẽ phát hỏa vì Cố Đình ? Giang công tử lại luôn luôn ôn nhu hiểu phép tắc , cũng là bạn tốt của gã, tự sẽ không để Cố Đình tùy ý xằng bậy thương tổn gã.
Nhưng Giang công tử ——

Gã là thật không bỏ xuống được.

Nghĩ đến sau này người cùng Giang công tử đầu bạc răng long không phải là gã,trong lòng gã liền khó chịu vô cùng
Hắn không nghĩ đến Cố Đình lại quấn lấy hắn.

Như thế nào chọn lựa?

Đột nhiên, hắn nhớ tới lời "được sủng ái"Cố Đình vừa nói
Thế nhưng Trấn Bắc vương Hoắc Diễm là người nào? Thủ đoạn dứt khoát, kính cẩn nghiêm minh , sống đến hiện giờ cũng chưa cưới vợ, chưa có người trong lòng, tâm chí kiên cường, sao có thể để người khác tùy tiện sai khiến? Cố Đình cho rằng y là ai, tùy tiện trang điểm rồi nói hai câu dễ nghe là có thể khiến Hoắc Diễm thích mình ?
Nằm mơ giữa ban ngày
Cố Khánh Xương: “Ta sẽ cởi trói cho ngươi , phái người đưa ngươi tới Trấn Bắc vương phủ.”

“Không cần, ta không đi Trấn Bắc vương phủ.” Cố Đình cự tuyệt.

Cố Khánh Xương híp mắt: “Ngươi gạt ta?”
Cố Đình lắc đầu: “Sao có thể? Ta chỉ là cảm thấy, Vương gia thủ đoạn dứt khoát, tâm chí kiên cường, nhiều năm vậy rồi cũng không có người lên giường hắn , tất nhiên là tính đề phòng cao, tuyệt nhiên không phải là ta tùy tiện trang điểm rồi nói hai câu lời dỗ ngọt là hắn là có thể thích ta, trực tiếp vào phủ không phải là thượng sách, ta trước đó sẽ kinh doanh ở bên ngoài.”
Cố Khánh Xương:……

Gã cởi trói cho Cố Đình

Cố Đình hoạt động được thì duỗi tay ra trước mặt gã

Cố Khánh Xương không hiểu: “Sao?”

Cố Đình: “Tín vật đó, sớm muộn gì ta cũng tiến vào Trấn Bắc vương phủ, không có tín vật, như thế nào chứng minh với Vương gia? Còn có tiền,một đường này tới phía bắc,núi cao mà lạnh, ngươi dù sao cũng phải cấp ta ăn no mặc ấm
Cố Khánh Xương:……

Gã xoay người rời đi một nén nhang rồi lại trở về, Cố Khánh Xương đưa cho Cố Đình một miếng ngọc bội cùng một tá ngân phiếu.
ngọc bội có hình rồng cuộn, rắn chắc ,màu sắc lại ôn nhuận, trang nhã, hoa văn tinh tế, chạm trổ tinh vi, vừa thấy liền biết là không phải dành cho người bình thường; còn ngân phiếu thì khá bình thường, chỉ là chữ số cùng mặt ngân phiếu đều không quá tầm thường.
Cố Khánh Xương: “Bên ngoài sẽ nhờ vả giúp ngươi, đồ vật cho ngươi, tiền cũng cho ngươi, về sau, ngươi tự sống cho tốt.”
Cố Đình cười tủm tỉm tiếp nhận đồ vật: “còn có một chuyện, ta còn cần một con ngựa.”

Cố Khánh Xương nghiến răng: “Chuẩn bị cho ngươi!”

Cố Đình: “Ta đi liền đây , đa tạ huynh trưởng!”
Y quần áo cũng chưa thay rồi đến phòng mình khoác kiện áo khoác, gọi tên người hầu Ngô Phong ,không mang quá nhiều đồ rời Cố gia

Cố Đình phi ngựa quá nhanh, Ngô Phong tăng tốc,quất roi ngựa thúc giục bay nhanh mới đuổi kịp: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu ạ?”
Tiếng Cố Đình hòa vào trong gió: “Cửu nguyên!”

“Không phải người nói không đi Trấn Bắc Vương Phủ sao?”

“Ta phải tìm hắn!”
Nguyên lai cũng không phải lấy cớ để thoát nạn …… Ngô Phong nhìn chủ tử nhà mình, có chút ngây người.
Y phục màu hồng, cưỡi trên bạch mã, biểu cảm vui sướng, gió bắc gào thét lộ ra vẻ hiu quanh, trên vai y vẫn còn lất phất tuyết, nhưng lại giống như một chút đều không lạnh,khóe môi tươi cười, cả mặt đều hiện ra vẻ hạnh phúc tột cùng
chủ tử nhà hắn luôn luôn đẹp, nhưng như vậy bộ dáng thiếu niên tùy tiện ,thoải mái này đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua?
Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, chỉ cần có thể làm chủ tử vui vẻ, thì chính là con đường đúng đắn!
Ngô Phong trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, lớn tiếng hỏi: “chúng ta từ bắt đầu ở đâu?”
giọng điệu Cố Đình mang theo ý cười: “Từ gian cửa hàng, nói cho mọi người, ta người trong lòng của Trấn Bắc Vương"
A?

Ngô Phong ngạc nhiên rớt hàm, thiếu chút nữa ngã từ lưng ngựa xuống.
Thiếu gia lúc này có phải chơi lớn quá không ?

Năm dặm ngoại thành, liễu ý đình.

tuyết bay đầy trời, một thanh niên khoác áo bào trắng đang ở trong đình nấu rượu, tay cầm quyển sách, dáng vẻ ưu nhã, khí chất lại càng tao nhã, khiến cho người khác nhìn thấy khó quên.
Có hạ nhân tới báo: “Chủ tử, thời gian đã qua.”

thanh niên khoác áo bào trắng đáy mắt xẹt qua tuyết bay ngoài đình, giữa môi treo nụ cười nhạt, mặt mày thong dong: “Không vội, y sẽ đến.”

Chương 2 thiếu gia ngươi rốt cuộc tưởng làm ai!

Liễu ý đình, nhìn tên đoán nghĩa, hướng liễu được gọi là, hướng xuân mà sinh, nhìn thấy tên liền cảm thấy ấm áp, đáng tiếc vào thời tiết đông tuyết ,hồng mai đều bị tuyết che lại, nào có cái gì ấm áp?
công tử Giang Mộ Vân khoác áo bào trắng đợi hồi lâu, chờ mãi cũng chưa thấy gì trừ cái rét lạnh cóng người

thời điểm Cố Khánh Xương tìm tới nơi này , một lòng lo lắng .

Vì chỉ cần đứng ở xa là cũng có thể nhìn thấy ngoài đình cũng không có mành che gió, tứ phía không gì che chắn, như thế nào không lạnh?
Nhưng Giang Mộ Vân tựa như không để ý,nấu rượu thanh mai, vui với đàn sách,tư thế tự đắc , như thế cao nhân đắc đạo , một chút đều không lạnh.
Hắn là quân tử, từ trước đến nay không giống nhau.

Nhưng người khác chỉ nhìn thấy hắn ưu tú, chẳng ai quan tâm hắn khó chịu không.
Gã thực quan tâm, lại chẳng thể nói.

Cố Khánh Xương nhấc vạt áo, bước nhanh chân đi tới, vừa đi vừa lớn tiếng khụ khụ, nhắc nhở người bên trong .
Hạ nhân đã đến bên người Giang Mộ Vân bẩm báo: “Công tử, Cố đại thiếu gia tới.”

“Ân.” ngón tay thon dài Giang Mộ Vân đóng sách lại, đuôi mắt vừa động nhỏ đến khó phát hiện.
Cố Khánh Xương đi tới: “Giang huynh.”

Hắn cho rằng chính mình thực khắc chế, nhưng ánh mắt không lừa được người, dù ra vẻ hào phóng, đáy mắt lại toát lên vẻ ái mộ, có cả tia áy náy, thậm chí nói không nên lời ,thực hèn mọn, toàn bộ đều có.
“Xin lỗi, ta không giúp đỡ được huynh.”

Giang Mộ Vân buông quyển sách, nhẹ nhàng thở dài: “Hắn không muốn tìm ta, lại muốn đi Trấn Bắc vương phủ.”

ánh mắt Cố Khánh Xương càng mê luyến.
Người này không chỉ là một quân tử ưu nhã, lại đầy cơ trí, căn bản không cần gã nói, nhìn đến gã tới, liền đoán được hết thảy…… Người như vậy, như thế nào có thể khiến người khác không thích?
Gã vừa luyến tiếc lại khổ sở.

“Ngươi đối xử với Cố Đình tốt như vậy, nhân nhượng thật nhiều nhưng y không tới, là y mắt mù, ngươi…… Đừng nóng giận. Tính khí y không tốt, chính là không thể quá ép y, ngươi tốt như vậy, không có Cố Đình, cũng có rất nhiều người thích, sẽ đối đãi với nguwoi tốt hơn hắn, ngươi…… Buông bỏ đi.”
Cố Khánh Xương nói chuyện thực uyển chuyển.

Giang Mộ Vân cười: “y không chừng là nói lời bồng bột, vốn là chuyện thường, y vui đùa nói thích ta, ta cũng không thật sự quá hi vọng, chưa đến mức không buông xuống được, chỉ cần hắn không ủy khuất,tương lai phía trước liền tốt đẹp "
ánh mắt Cố Khánh Xương khẽ nhúc nhích: “Giang huynh……”

đuôi mắt Giang Mộ Vân vừa chuyển, lại đầy ôn nhu nhìn về phía Cố Khánh Xương: “Ta như thế nào đều được, chỉ là có chút lo lắng ngươi.”

ánh mắt hắn quá mức chuyên chú, cơ hồ như là có tia thâm tình nhưng lại không chân thật
Cố Khánh Xương sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại kịp.

Giang Mộ Vân hơi hơi rũ mi, trong mắt lộ thể hiện vẻ quan tâm: “y là thứ đệ của ngươi, thân phận thấp kém, tuổi cũng còn nhỏ, tâm tính không chừng cũng chưa trưởng thành , chính là, ngây thơ mờ mịt cho rằng việc thích ta cũng không liên quan, ta có thể giúp ngươi, tận lực đem y tới chính đạo, nhưng y hiện tại đi vương phủ, ngày sau…… Sợ là sẽ ham mê phú quý rồi phải chịu khổ.”
Cố Khánh Xương nghe nghe mãi rồi lại nháy mắt minh bạch.
Giang Mộ Vân chính là lo lắng gã.

Từ trước đến nay phù quý mê lòng người, bao nhiêu người bị lạc ở giàu sang ,quyền lực? Cố Đình nếu thật sự thành công ở vương phủ, "Nhân tâm bất túc xà thôn tượng,"(tạm dịch : lòng người tham lam) tất sẽ từng bước từng bước lạc lối, thật sự trả thù gã làm sao bây giờ?
Đến chính gã còn hiểu đạo lí này thì chắc chắn, Giang Mộ Vân cũng nhìn thấu, còn lo lắng cho gã.

Cố Khánh Xương không có cách nào không cảm động.

Giang Mộ Vân: “Vừa lúc trong nhà gần đây có việc, yêu cầu đến cửu nguyên , ta thuận tiện nhìn xem đi.”
Cố Khánh Xương cắn răng : “Ta cũng đi!”

Giang Mộ Vân: “Ân?”

Cố Khánh Xương nhanh chóng cân nhắc: “Nhà ta cũng có bút trướng khoản chưa có thu hồi, vừa vặn lại ở cửu nguyên, ta đi cùng ngươi , vừa lúc hai việc đều có thể thuận tiện làm.”
Giang Mộ Vân tốt như vậy, vạn nhất Cố Đình hối hận, 2 người lại dây dây dưa dưa thì phải làm sao bây giờ? Giang Mộ Vân luôn luôn thương xót kẻ yếu, gã cần phải đề phòng! Thật vất vả thoát khỏi tình trạng cướp người, tuyệt đối không thể để y lấy lại trở về!
"Cố Đình không hiểu chuyện, sợ ngươi đi theo nhọc lòng, ta làm ca ca của y không thể mặc kệ,nói như vậy là định rồi, chúng ta một đường đồng hành, cùng đi cửu nguyên!”

Cố Khánh Xương một bên cùng Giang Mộ Vân thương lượng hành trình, một bên ở trong lòng thề, đi rồi cũng không buông tha cho Giang Mộ Vân, còn có thể câu lấy trái tim người khác, nếu lần không dẫm chết Cố Đình ,hắn không phải đích trưởng tử Cố gia!



















































     
 
what is notes.io
 

Notes.io is a web-based application for taking notes. You can take your notes and share with others people. If you like taking long notes, notes.io is designed for you. To date, over 8,000,000,000 notes created and continuing...

With notes.io;

  • * You can take a note from anywhere and any device with internet connection.
  • * You can share the notes in social platforms (YouTube, Facebook, Twitter, instagram etc.).
  • * You can quickly share your contents without website, blog and e-mail.
  • * You don't need to create any Account to share a note. As you wish you can use quick, easy and best shortened notes with sms, websites, e-mail, or messaging services (WhatsApp, iMessage, Telegram, Signal).
  • * Notes.io has fabulous infrastructure design for a short link and allows you to share the note as an easy and understandable link.

Fast: Notes.io is built for speed and performance. You can take a notes quickly and browse your archive.

Easy: Notes.io doesn’t require installation. Just write and share note!

Short: Notes.io’s url just 8 character. You’ll get shorten link of your note when you want to share. (Ex: notes.io/q )

Free: Notes.io works for 12 years and has been free since the day it was started.


You immediately create your first note and start sharing with the ones you wish. If you want to contact us, you can use the following communication channels;


Email: [email protected]

Twitter: http://twitter.com/notesio

Instagram: http://instagram.com/notes.io

Facebook: http://facebook.com/notesio



Regards;
Notes.io Team

     
 
Shortened Note Link
 
 
Looding Image
 
     
 
Long File
 
 

For written notes was greater than 18KB Unable to shorten.

To be smaller than 18KB, please organize your notes, or sign in.