Notes
Notes - notes.io |
1. Phác Xán Liệt kì thực không thích mùa đông cho lắm. Nhất là những ngày mưa phùn rét lạnh.
Qua cửa kính, lòng đường bên dưới khu phố xấu xí nhòe nhoẹt, cái không khí rực rỡ chỉ chốc lát đã bị quét sạch không còn dấu vết, mưa rõ ràng mang đến cảm giác trống rỗng lạnh lẽo, cứ như thể cả thế giới dần trở nên xám ngoét vậy …
Mặc dù anh cho rằng, cuộc sống và chính bản thân mình cũng chẳng nhiều nhặn màu sắc gì cho cam.
Mỗi sáng, anh mở mắt, nhìn lên cái lịch để bàn nho nhỏ, chắc mẩm mình lại sắp lãng phí cuộc đời bằng một ngày như bao ngày khác. Làm một thanh niên thành thị tiêu chuẩn hai mươi bốn tuổi, loẹt xoẹt dép lê trong căn nhà nhỏ bé, tự nhìn hình bóng lạc lõng của bản thân trong gương. Tốt tính thì tự an ủi rằng hôm nay cũng đẹp trai lắm, còn xấu trời thì thôi được, cứ như vậy mà biết thôi.
Phác Xán Liệt luôn nghĩ rằng, con người nhiều khi chính là như vậy. Sự sống dường như là điều thiêng liêng và cũng hiển nhiên nhất . Tỷ như chúng ta đang sống, nhưng chúng ta không biết đang tồn tại vì điều gì, vì cái gì. Nôm na thì người ta gọi là vô mục đích, còn trắng trợn hơn, thì đơn giản chỉ là sống cho qua hết cuộc đời mà thôi. Phác Xán Liệt uống xong cốc cà phê, xách cặp đi làm, khóa cửa lại, đặt chìa khóa dưới cậu cây cảnh , chậm rãi bước những bước đã làm mòn vẹt con đường anh đi mỗi ngày.. chậm rãi tiêu tốn thanh xuân và tuổi trẻ của mình trong những khuôn phép tự tạo của bản thân cùng cuộc sống, vận động như thể được lập trình, thế nhưng lại bất lực trước quyết định đi tìm ngã rẽ mới cho chính mình.
Phác Xán Liệt chẳng bao giờ tin vào cái gọi là định mệnh. Những thứ hão huyền nhan nhản trên phim ảnh chứ mấy khi xuất hiện trong thực tế, hoặc nếu hi hữu có, chắc gì nó đã vận vào anh.
Còn nữa, Phác Xán Liệt dị ứng lông mèo. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ nuôi mèo. Đừng nói là những hai con.
Dù sao thì, cuối đông rồi. Sao trời còn chưa bớt lạnh ? Sao trời còn không ngớt mưa ?
2. Hôm nay Phác Xán Liệt lại bị sếp mắng. Cái bản kế hoạch anh thức đến gần sáng, bất chấp hai mắt đã sắp sụp đến nơi, giữa đêm cành cạch máy tính mà gõ. Phác Xán Liệt đập xấp giấy xuống bàn, nhìn mấy chậu xương rồng sắp chết khô chết héo đến nơi, bất chợt thở dài.
Phác Xán Liệt nhìn đồng nghiệp ra về, những cô gái tầm tuổi anh đến cuối buổi làm vẫn son đỏ má hồng, cứ như đây mới là thời điểm ngày mới bắt đầu, tươi sáng và rực rỡ cười nói. Những gã đồng nghiệp nam bá vai nhau rù rì hẹn ăn nhậu, hoặc cau có nói xấu sếp trưởng đã cắp cặp về trước từ bao giờ. Họ vồn vã, họ bắt đúng nhịp.
Còn Phác Xán Liệt, anh đã trật mất nhịp nào đây ?
Phác Xán Liệt bung cái dù màu vàng, chậm rãi đi về nhà. Mắt nhòe nhoẹt vì hơi lạnh ẩm ướt cuối đông, cứ tưởng như thế này đã là tệ lắm, chẳng hiểu là ông trời không muốn thương xót, hay muốn đày đọa, mà đột nhiên trời lại buông xuống cơn mưa nặng hạt thế này . Phác Xán Liệt trú dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi cũ, chiếc ô vàng ướt nhẹp nhuộm lấy màu xám ảm đạm của màn mưa, im lặng tựa trên góc tường bên cạnh. Tự nhiên lại ngửi thấy cả mùi vị của sự cô đơn.
Người bên cạnh Phác Xán Liệt bất chợt ngẩng đầu. Ấy là người đã ngồi sẵn dưới mái hiên trước khi anh đến, dường như đã ngồi lâu lắm rồi. Người này kể ra cũng có đôi chút kì quặc, dù Phác Xán Liệt anh không phải dạng hay đánh giá người khác. Cậu ta tròng trên người cái áo dạ nhung màu xám lông chuột, nếu trời trong và xanh, trông cậu ta hẳn sẽ ấm áp lắm, nhưng giữa khoảng mưa trắng xóa thế này, nhìn cậu ta co ro dưới mái hiên, dù thế nào cũng thấy đáng thương chết đi được. Chưa kể bên cạnh còn có một cái vali to đùng, cứ như thể cậu ta để cả thế giới của mình trong ấy mà mang theo.
Mái tóc của cậu ta màu đen, thứ màu sắc yêu thích của Phác Xán Liệt, phần mái hơi dài, xù lên, nhưng theo một cách thức mềm mại nào đó, bên dưới vẽ ra một sống mũi thẳng tắp, cao vút ưa nhìn. Phác Xán Liệt tự dưng lại nhàm chán đến mức tưởng tượng nếu một hạt mưa rơi xuống, va chạm thẳng cánh môi đang vểnh lên kia, ấy là cảm giác thế nào nhỉ ?
Và cứ như thể đáp lại câu trả lời kì quặc trong trí não anh, cậu ta khẽ khàng quay đầu, qua những lọn tóc lưa thưa nơi đuôi mắt, anh thấy tròng mắt đen láy ấy ánh lên những tia sáng màu bạc. Phác Xán Liệt giật mình, cơ thể như bị đóng băng, cứng ngắc mà nhìn chằm chằm người ta.
Lạnh lùng thật ấy.
Phác Xán Liệt thở dài, khi cái liếc mắt kia chỉ vọn vẹn có vài giây. Anh đem cái cặp tài liệu của mình nhấc lên, học theo dáng vẻ người kia mà ôm nó vào lòng, như thể làm như vậy sẽ tìm ra chút ít ấm áp, không gian chỉ còn lại tiếng xôn xao của mưa vỡ, tiếng hít thở nhè nhẹ và …
Meo~
Phác Xán Liệt còn ngỡ mình nghe nhầm. Anh dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng tròng mắt lại không nhịn được mà dán chặt lên người bên cạnh. Từ trong lồng ngực người kia, cái đầu đen tuyền nho nhỏ trồi ra, mắt to đen láy màu lục bảo chớp chớp. Thiếu niên nhìn vật nhỏ trong lòng, đem hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh miết lấy nhúm lông hai bên má, sau đó chậm rãi nở một nụ cười rất nhẹ.
Phác Xán Liệt nghĩ rằng tim mình đã ngừng đập trong một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi.
Giờ thì anh tin, người kia đang mang theo cả thế giới của cậu ta chạy trốn.
3. Chẳng ai nhặt được hạnh phúc. Bởi hạnh phúc còn quý hơn vàng, hãy dùng đôi chân và trái tim lên đường tìm kiếm đi.
Chị gái Phác Xán Liệt là kiểu phụ nữ trưởng thành nửa vời, kiểu như đã thành thục lắm rồi ấy, tưởng chừng đã trải qua phong ba bão táp cuộc đời, khuôn mặt kiêu kì dửng dưng với thế sự, thế nhưng thực tế mỗi đêm sau song cửa sổ vẫn ôm ấp mộng tưởng hệt như những thiếu nữ ở tuổi đôi mươi. Chị ấy hay đọc loại tiểu thuyết bán đầy nơi hè phố, những câu từ sáo rỗng được chắp ghép sao cho thật mùi mẫn và bắt tai, dễ dàng khiến những cô gái với trái tim mềm mỏng đi vào lối mòn của sự ảo tưởng.
Chị gái Phác Xán Liệt cứ luôn tranh thủ nhồi nhét vào đầu anh ba cái mớ lí thuyết yêu đương ba xu ấy. Tất nhiên, anh đủ tỉnh táo để không tin vào bất cứ điều gì.
Hừm. Thế nhưng mà…. Này, hình như anh mới nhặt được “ Hạnh Phúc ” thì phải ? .
4. Phác Xán Liệt nhặt được Hoàng Tử Thao.
Phác Xán Liệt nhìn Hoàng Tử Thao ôm con mèo trong lòng, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui đánh giá căn hộ của anh, tự nhiên muốn lao ra ban công mà về mới đất mẹ quá.
Chuyện là chuyện trú mưa, rồi Hoàng Tử Thao mất kiên nhẫn với cơn mưa dai dẳng, thế là lạnh lùng ôm cái bọc mèo nhỏ trong lòng, kéo vali chứa cả thế giới của cậu mà lao vào màn mưa trắng xóa. Phác Xán Liệt thấy người ta làm thế thì chẳng hiểu sao hốt hoảng cả lên, cầm lấy cái ô ướt sũng của mình vội vàng giữ người ta lại.
Người ta còn suýt nữa đánh anh. Phác Xán Liệt ấm ức nghĩ. Ừ thì công nhận, chả quen chả biết tự nhiên đứng giữa đường kéo tay kéo chân, không tưởng bệnh thần kinh thì cũng nghĩ ngay đến có ý đồ bất chính.
- Cậu.. Cậu gì đó này.. Mưa to lắm, không ô không mũ.. như thế không tốt đâu.
Hoàng Tử Thao lúc đó trợn mắt nhìn anh, bàn tay kéo vali bị mưa hắt vào ướt sũng, đỏ tấy buốt lạnh. Phác Xán Liệt thấy thế thì thật thật thà thà, nghiêng cái ô màu vàng rực rỡ của mình hết về phía người ta, mặc cho vai lưng ướt nguyên một mảng .
- Cám ơn, tôi cần phải đi.
- Cậu vội lắm sao ? Sao không đợi tạnh mưa rồi hẵng đi ? Thời tiết này khó bắt xe lắm.
Phác Xán Liệt chẳng hiểu đào đâu ra một đống dũng khí, bình thường chuyện người ta trôi qua trước mắt đến một cái gợn mi anh còn chả buồn nhấc lên, ấy thế mà giờ chỉ mới nghe người kia thoảng thốt vài câu nhỏ nhẹ, trái tim đã không tự chủ mà nhẹ bẫng đi hẳn, dường như sắp chìm sâu trong lớp lớp tiếng mưa dồn dập nơi cuối phố.
- Tôi phải đi tìm nhà trọ. Nếu không sẽ ngủ ngoài đường.
Người ta trông vậy mà thành thật lắm ấy. Mắt đen láy lại còn trong veo, chiếu thẳng vào nội tâm còn đang quằn quại của Phác Xán Liệt, bách phát bách trúng, hạ gục ngay tắp lự cả trái tim lẫn lí trí vốn dĩ cực kì kiên định kia. Phác Xán Liệt mấp máy cánh môi, cứ như thôi miên mà nói nguyên một đống ngôn ngữ lộn xộn khó hiểu :
- Phòng trọ.. tôi có. Tôi giúp cậu tìm !
Thế là dưới tán ô màu vàng rực rỡ, Phác Xán Liệt lần nữa nhìn thấy người kia cười, cậu nói cậu tên Hoàng Tử Thao, còn anh, người tốt… Anh tên là gì ?
5. Phát thẻ người tốt.
Ừ, có lẽ vì Phác Xán Liệt là một người tốt, nên ông trời thương anh.
Hoàng Tử Thao ngồi trên taxi mà khó khăn lắm hai người mới bắt được, ôm mèo nhỏ rầm rì kể rằng nhà trọ cũ cậu đã thuê hai năm có một cái ban công rộng cực kì rộng, bên ngoài có thể đặt rất nhiều cây cảnh, còn có thể đặt cả xích đu treo. Cậu thích cái ban công ấy lắm, vì mỗi lần mệt mỏi đều có thể ra ngoài ấy phóng mắt nhìn một phần thành phố nhộn nhịp. Sau này chẳng biết tại sao, người ta dựng lên một biển quảng cáo điện tử to đùng, rồi cả một khu chung cư cao vút phía trước, cản trở tầm nhìn của Hoàng Tử Thao. Thế là cậu dọn đi.
Lí do nghe sao mà nhạt thếch.
Phác Xán Liệt méo mó nghĩ. Rồi lại nhớ đến phòng trọ sát vách bên cạnh phòng anh, ban công không hẳn là rộng lắm, nhưng khung cảnh nhìn ra không tệ chút nào. Tự nhiên lại thấy thấp thỏm gì đâu.
Ngày trước , khi Phác Xán Liệt còn nông nổi mang theo tâm lí nổi loạn, sống chết muốn dọn ra khỏi nhà, ba mẹ anh đáp ứng thuê cho anh hai phòng trọ sát nhau, một phòng để ở, một phòng để tập đàn, sáng tác. Thế nhưng thanh xuân bấp bênh đáp trả cho Phác Xán Liệt thấm thía quá nhiều điều, sau này đàn cũng đóng hộp, đam mê cũng lụi tắt như hơi nóng mùa hạ sau trận mưa rào. Phác Xán Liệt cố chấp không trả lại phòng thuê, hằng tháng đều đặn đóng tiền, coi như đóng gói một khoảng hồi ức, lưu giữ trong một căn phòng đã từng chứa đựng những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Phác Xán Liệt đã nghĩ, kì thực đôi khi có một chút xáo trộn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Anh nhìn Hoàng Tử Thao đặt mèo nhỏ xuống sàn, áo khoác cậu vẫn còn ướt nước, loang lổ những vệt xám kéo dài. Thế nhưng Hoàng Tử Thao dường như chẳng bận tâm cho lắm, cậu đi loanh quanh trong phòng, nhìn ngắm mọi ngóc ngách, mở cửa nhìn ngắm ban công. Mèo nhỏ lũn cũn đi sau như cái đuôi không rời, quanh quẩn quanh chân cậu đòi hỏi hơi ấm, Hoàng Tử Thao vươn tay bế nó lên, cầm lấy bàn chân với những nệm thịt mềm mại, nhỏ nhẹ nói :
“ Thấy chưa, đây là nhà mới của chúng mình đấy . ”
Phác Xác Liệt tự dưng lại ngây ngô mỉm cười .
6. Một mèo nhỏ. Một mèo nhỏ hơn.
May mắn làm sao, Phác Xán Liệt vẫn chăm chỉ quét dọn cái phòng trọ này, trước đây mỗi lần sáng tác chơi đàn đến khuya cũng lười qua phòng kia, thế là cũng đặt một cái giường nhỏ ở góc nhà. Thành thử căn phòng không lớn không nhỏ, đồ vật chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái tủ cũng có chút cô quạnh.
Giờ giấc không sớm không muộn dở dở dang dang, Phác Xán Liệt lần đầu tiên cho người khác thuê nhà chân tay luống cuống, Hoàng Tử Thao bày ra dáng vẻ vô dụng, ngồi co gối trên cái giường mềm mại, ôm lấy con mèo đen tuyền, một lớn một nhỏ cùng giương mắt lên mà nhìn anh.
- Có phải kí hợp đồng không ? – Hoàng Tử Thao ra vẻ sáng suốt lên tiếng, dù sao cũng có kinh nghiệm từng đi thuê nhà mà.
- Còn chưa hỏi anh tiền thuê nhà hàng tháng nữa. Anh người tốt ?
- Hình như thế này có chút vội vàng, anh có phiền không ? Anh người tốt ?
Phác Xán Liệt nhìn cái miệng nhỏ của cậu đóng ra đóng vào, cứ một câu người tốt lại một câu người tốt. Anh dở khóc dở cười, đầu óc tự nhiên rối như tơ vò, khó khăn lắm mới có thể thốt ra một câu :
- Tôi tên Phác Xán Liệt, cậu có đói bụng không ?
Hỏi xong muốn tự cắn đứt lưỡi mình. Hoàng Tử Thao ngơ ra một lúc, sau đó dưới ánh mắt trắng dã của Phác Xán Liệt cúi đầu hỏi mèo nhỏ trong lòng :
- Mày có đói không ?
Phác Xán Liệt thực sự cảm thấy toàn bộ chuyện này quá mức điên rồ.
Lằng nhằng suốt hơn một tiếng đồng hồ, sau khi bàn bạc giá cả thuê phòng cùng nói ra vài quy định cơ bản, cuối cùng Phác Xán Liệt đành thỏa hiệp để Hoàng Tử Thao ở lại tắm rửa dọn dẹp, còn bản thân chạy về phòng mình nghiêm túc tự vấn bản thân. Phác Xán Liệt gọi điện cho chị gái, không đợi đối phương thốt ra tiếng nào liền đánh phủ đầu, nhanh nhảu tuôn ra hết thảy sự việc, cuối cùng thở phì phò một lúc mới dò hỏi:
- Chị.. Chị nói xem em phải làm sao bây giờ ?
- Mày cho người khác thuê nhà… chứ có phải mày bán nhà người khác đâu mà phải quắn lên. Có biết chị mày đang đi xem mắt không hả ? Phải xin phép người ta vào WC nghe mày tâm sự ba cái chuyện tầm phào này là sao ? Xét thấy nhân phẩm không tồi thì cho thuê, chị đây cũng cảm thấy mỗi tháng tiền lương không cao còn bày đặt đóng tiền thuê hai cái nhà cũng chỉ có mỗi mày không bình thường mới làm thế. Cho thuê, cho thuê đi .
Nói xong không đợi Phác Xán Liệt ú ớ thêm câu nào liền cúp máy, Phác Xán Liệt vò đầu, mở máy tính lên, nghiêm túc tra qua mẫu hợp đồng cho thuê nhà, sau đó ù ù cạc cạc đánh ra một bản, trong lúc chờ đợi bản in từ máy, tự nhiên lại thần người suy nghĩ, cảm thấy ngày hôm nay xảy ra quá mức diệu kì.
Vừa mới cầm được tờ hợp đồng còn chưa khô mực in trên tay liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Phác Xán Liệt cứ như được lên dây cót, huỳnh huỵch chạy trên sàn nhà bằng gỗ ra mở, không hề ngoài ý muốn thấy được cái đầu rối xù nhưng mềm mại của Hoàng Tử Thao.
Mèo nhỏ vẫn được cậu ôm trên tay, cứ như vật bất li thân vậy. Phác Xán Liệt có chút không vui lườm nó một cái, con mèo vểnh cái tai, cả người đen kịt đến nỗi không phân biệt nổi đâu là lưng đâu là bụng, hai con mắt lục bảo tròn xoe như hòn bi, cái răng nanh sắc nhọn nhếch lên, meo~ một tiếng chói tai muốn chết. Hoàng Tử Thao bịt cái miệng của nó lại, đôi mắt hoa đào chớp chớp, vui vẻ hỏi một câu :
- Tôi đến đưa tiền đặt cọc, còn nữa, xung quanh đây có quán ăn nào không ?
Cậu rõ ràng vừa mới tắm xong, xung quanh cứ như vẫn được hơi nóng bao bọc, tỏa ra loại khí tức ấm áp kì quặc. Hai má nộn thịt hồng hồng, bọng mắt mềm mại thâm quầng làm người ta muốn vuốt một cái.
- Có, gần đây có một phố chuyên về đồ ăn, chút qua thử một chút, tôi dẫn cậu đi. Tôi soạn xong hợp đồng rồi, xem qua chứ ?.
Hoàng Tử Thao cười cười gật đầu, trúc trắc theo sau Phác Xán Liệt vào trong, ngoan ngoãn thả mèo nhỏ xuống. Phác Xán Liệt đem hợp đồng cùng bút đẩy về phía cậu, mắt lại dán chặt vào con mèo đang xiêu vẹo cọ đông cọ tây vào đồ vật của anh, trong nội tâm một trận gào thét : “ Không được cọ, không được cọ, lông của mày sẽ rụng ra mất, đồ mèo thối !! ”
Phác Xán Liệt anh dị ứng lông mèo mà, chuyện này nói ra nghe không có đàn ông gì hết. Phác Xán Liệt đau lòng nghĩ, quay qua quay lại đã thấy Hoàng Tử Thao cầm bút kí xong tờ đơn, ngạc nhiên hỏi :
- Cậu đã đọc kĩ các điều khoản chưa ?
- Tôi sẽ tuân thủ tốt mà .
Hoàng Tử Thao kiên định nói, hai tay còn rất thành thật mà đan chặt với nhau nghiêm túc đặt trên đùi. Khuôn mặt cậu dưới ánh đèn phòng khách lộ ra ba phần ngượng ngùng bảy phần ngoan ngoãn. Mái tóc đen lòa xòa gần khô bông xù cả lên, vểnh tới vểnh lui hệt như hai cái tai mèo, lại được thêm khuôn miệng nhỏ nhắn mím chặt, Phác Xán Liệt nhất thời cảm thấy, trong nhà mình suốt mấy năm qua không có lấy một bóng dáng động vật, thế nhưng bây giờ lại có đến những hai con mèo.
Chỉ có điều một con làm anh dị ứng, còn một con thì khiến anh tim đập đến mức sắp không kiểm soát nổi rồi.
Thế này, thì là tốt hay không tốt nhỉ? Phác Xán Liệt trong lòng tràn đầy mùi vị cẩu huyết, quyết định có lẽ tối nay nên đi ngủ sớm thì hơn.
À mà quên, còn phải dẫn mèo nhỏ mới nhặt về này đi ăn cơm nữa. ừ, nhắc đến lại thấy đói rồi ……
Cứ thế ngây ngây ngốc ngốc, Phác Xán Liệt thanh niên tiêu biểu thành thị dị ứng lông mèo, trong một ngày mưa tầm tã cuối đông, nhặt được hai con mèo. Một mèo nhỏ, một mèo nhỏ hơn…
7. Dắt mèo đi ăn.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Phác Xán Liệt đặc biệt dành ra nhiều hơn mọi ngày mười phút ngồi trên giường đần thối. Sau cùng tự dưng thấy lâng lâng gì đâu, phải rồi, từ nay anh có hàng xóm rồi, sát vách nữa nha .
Tối hôm qua đưa Hoàng Tử Thao đi ăn, dắt đứa nhỏ kia vào một cửa tiệm nhỏ nhỏ làm món mì thịt bò lúc nào cũng cũng tỏa hương thơm phức, tối mờ mịt cũng không tiện chọn lựa, được cái người kia cũng không câu nệ gì nhiều, một bộ ngoan ngoãn như cái đuôi nhỏ mà theo phía sau anh, dọc đường im lặng ậm ừ, chỉ đến khi nhìn thấy hai tô mì đầy ắp thịt bốc khói trước mặt mới cười đến híp cả hai mắt. Phác Xán Liệt kể ra thì đúng dạng thanh niên độc thân sống một mình, tuy tay nghề nấu nướng cũng không đến nỗi nào, nhưng thỉnh thoảng quá lười vẫn thường ra đây đổi món, chủ cửa hàng là một bác gái đã ngoài năm mươi tuổi rất hiền lành, mọi lần đến ăn đều ưu tiên cho anh thêm hai miếng thịt dày lắm, ấy thế mà đứa nhỏ kia vừa đến đây lần đầu, gắp một đũa mì ăn thử hai mắt rưng rưng khen ngon, gương mặt ngọt ngào đến nỗi tràn cả ra nước, bác ấy đã sẵn sàng cho thêm vào bát Hoàng Tử Thao một quả trứng chần to bự.
Phác Xán Liệt vừa ăn vừa hỏi người đối diện, Hoàng Tử Thao trước sau như một thật thật thà thà trả lời cho bằng hết. Thế mới biết cậu mới tốt nghiệp đại học, còn đang tìm việc làm, kém anh hai tuổi thôi. Phác Xán Liệt vốn định hỏi qua một chút về gia đình cậu, thế nhưng nghĩ hai người còn chưa quen nhau quá hai bốn giờ, hỏi vậy nghe có chút kì cục. Anh nhìn tô mì đã hết cái của mình, chỉ còn sót lại một ít nước dùng trong vắt, lại đánh mắt nhìn Hoàng Tử Thao phía bên kia bàn cắm cắm cúi cúi ăn quả trứng chần vừa nãy được bác gái chủ hàng cho, gương mặt nhỏ nhắn vì hơi nóng mà đỏ bừng, mái tóc bông xù đã xẹp đi tý chút, màu đen nhánh sau màn hơi nước màu bạc trở nên mềm mại lạ kì. Hoàng Tử Thao một bên má phồng lên lép nhép nhai trứng, khóe mắt cong lên, cái miệng mèo mím mím rất đáng yêu, Phác Xán Liệt chẳng hiểu sao thấy trái tim nóng chết đi được, cánh tay cứ nhúc nha nhúc nhích, cuối cùng nhịn không được vươn tới xoa đầu người ta . Mà Hoàng Tử Thao bị xoa tới xoa lui cũng chỉ ngẩng đầu liếc anh một cái, con ngươi trong vắt đung đưa :
- Anh muốn ăn trứng hả, nhưng em lỡ cắn mất rồi …
Phác Xán Liệt không nghĩ xoa một lần lại thành nghiện, thế là ra sức vần vò, nói cậu cứ ăn đi, sau cùng cứ như vậy ngớ ngẩn nhìn người ta lúng búng ăn hết một quả trứng chần mới đi về nhà .
Phác Xán Liệt ngồi trên giường cười một cái với cái gương đối diện, cảm thấy sáng nay dù chưa chải tóc nhưng mình vẫn đặc biệt đẹp trai, loanh quanh một hồi mới lục đục lăn vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
8. Bánh Ngọt
Mọi ngày nghỉ mà nói với Phác Xán Liệt đều giống như nhau, đặc biệt với cái thời tiết ẩm ương lại rét mướt thế này thì chuyện làm tổ trong chăn đến hết ngày chính là vương đạo. Thế nhưng có thể ngày hôm qua xảy ra chút xáo trộn thế nên đồng hồ sinh học của anh cũng vì thế mà thay đổi không ít.
Phác Xán Liệt vệ sinh cá nhân xong thì đứng giữa nhà vần vò tóc tai suy nghĩ một hồi, còn đang ngơ người thì liền nghe thấy tiếng loạt xoạt nho nhỏ, tiếp đến là âm thanh vật sắc lạch cạch cào trên mặt gỗ. Anh tò mò theo cánh cửa dẫn ra ban công đi đến, vừa mở ra thì thấy ngay mèo nhỏ của Hoàng Tử Thao, nguyên một cục đen xì đang vươn ba cái móng bé tẹo miệt mài cào lấy cào để trên cánh cửa sơn trắng.
Phác Xán Liệt nhe nanh nhe vuốt mà trợn mắt với con mèo, cái cục đen thùi lùi chỉ lộ ra hai con mắt lục bảo lòe lòe sáng như ánh chớp. Mèo nhỏ dường như cũng biết anh không ưa nó, chuyển bộ móng từ cánh cửa sang cái quần ngủ của anh, làm luôn một đường. Phác Xán Liệt tức. Muốn cúi xuống túm cổ cái cục này mà ném về phòng Hoàng Tử Thao, thế nhưng mới đến gần một cái đã hắt hơi liên tục. Phác Xán Liệt suýt nữa thì quên mình bị dị ứng lông mèo.
Vì hai cái ban công chỉ cách nhau có ba mươi centimet, nên hẳn là cái thứ phiền phức này lăn từ phòng Hoàng Tử Thao sang bên anh mà, Phác Xán Liệt dùng một chân còn đi dép trong nhà đá đá cái cuộn tròn tròn đầy lông trên đất, con mèo kêu lên vài tiếng bất mãn, lăn được ba vòng lại quay trở lại quấn lấy chân anh.
- Rong biển, mày đâu rồi ?
Phác Xán Liệt đánh mắt sang bên cạnh, chỉ thấy Hoàng Tử Thao đầu tóc như tổ quạ, trên người cuốn cái chăn bông hoa văn hoa lá. Cái chăn này chị gái Phác Xán Liệt mua nhưng anh nhất quyết không dùng, vừa hay Hoàng Tử Thao chuyển đến nên lôi từ trong tủ ra cho cậu đắp tạm mấy hôm. Con mèo vừa thấy cậu thì ngay lập tức buông chân anh ra, hai bước đã nhảy phắt chui vào phòng. Hoàng Tử Thao mắt còn chưa mở rõ, ậm ậm ừ ừ cúi đầu dụi dụi :
- Anh Xán Liệt, chào buổi sáng. Rong biển làm phiền anh hả, em đêm qua quên không khóa cửa..
Hóa ra tên con mèo là Rong biển, Phác Xán Liệt khóe môi giật giật nói câu chào buổi sáng. Chào hỏi xong thì im luôn, hai người cứ thế ở hai cái ban công đứng nhìn nhau, Phác Xán Liệt thì không biết phải nói gì nữa, còn người kia thì hình như còn chưa tỉnh ngủ thì phải.
- Sáng nay cậu định làm gì ? – Cuối cùng không nhịn được vẫn phải mở miệng trước.
- Em á… – Hoàng Tử Thao cho tay vào tóc, vuốt vuốt mấy cái cho phẳng – Chắc phải đi mua một chút đồ .
- Ừ.
Phác Xán Liệt nhớ đến cái vali to đùng như chứa cả thế giới của cậu, chẳng nhẽ trong ấy chỉ toàn quần áo thôi à, nếu vậy thì Hoàng Tử Thao cũng nhiều quần áo quá .
Cuộc nói chuyện lãng nhách cứ thế kết thúc, Phác Xán liệt về phòng nấu một ít thức ăn sáng, trệu trạo nhai cho xong bữa, đến khi anh đang chán nản xem một chương trình nhàm chán trên tivi thì nghe thấy tiếng lạch cạch tra chìa khóa phòng bên cạnh, anh đoán, Hoàng Tử Thao đã ra ngoài rồi. Tự dưng Phác Xán Liệt lại thấy có chút cô quạnh.
Ngày hôm nay rốt cục không còn tiếp tục dai dẳng mưa nữa, thế nhưng bầu trời vẫn cứ xầm xì không sáng nổi lên, Phác Xán Liệt đi ra ngoài đóng cửa mà lạnh đến co người, nghĩ lại đêm qua Hoàng Tử Thao còn không buồn khóa cửa, đứa nhỏ này có phải hay không muốn phát bệnh mới vui. Cứ miên man nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là lăn lên giường đánh một giấc, phải đến khi tiếng gõ cửa kiên trì vang lên, Phác Xán Liệt mới lường biếng thoát ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Hoàng Tử Thao đứng ngoài cửa, trên người là khăn quàng dày dặn màu đỏ che hết nửa khuôn mặt, dưới chân đầy đồ túi lớn túi nhỏ, cậu nhìn thấy anh thì cười híp mắt, chìa ra trước mặt một hộp bánh đầy màu sắc, vui vẻ nói :
- Anh Xán Liệt, có cái này cho anh. Là loại bánh ngọt mà em thích nhất, rất ngon đó nha.
Phác Xán Liệt chậm rì rì đón lấy từ tay Hoàng Tử Thao, đầu óc vừa tỉnh ngủ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đứa nhỏ kia còn nói mấy câu mà anh chẳng nhập tâm gì hết, mắt cứ dán chặt vào mấy cái bánh nho nhỏ được xếp ngay ngắn trong ngăn nhựa tinh xảo.
- Anh nhất định phải ăn hết đấy, em còn nhiều đồ quá, phải về sắp xếp đã.
- Ừ ừ .
Anh nhìn Hoàng Tử Thao cả người như trái bóng khệ nệ ôm đống đồ vào nhà thì buồn cười, anh biết cậu là muốn đáp lại bữa tối hôm qua anh dẫn cậu đi ăn. Phác Xán Liệt không phải người ưa đồ ngọt, bánh trái cũng không đặc biệt hay ăn, nhưng loại bánh bày biện kĩ càng lại đẹp đẽ thế này nhìn sao cũng biết giá thành không nhỏ. Thực ra lần đầu tiên gặp Hoàng Tử Thao, Phác Xán Liệt đã biết Hoàng Tử Thao không phải dạng thiếu niên từ quê nhà xa xôi lên thành phố lăn lộn học tập. Từ gương mặt đến tác phong của cậu đều lộ ra một chút ngây thơ cùng bộ dáng không lo nghĩ, dường như cuộc sống trước kia hoàn toàn không phải đắn đo, có chút khiến anh liên tưởng đến dạng công tử được cưng chiều đầu ngón tay không dính nước.
Phác Xán Liệt lắc đầu cười cười, cẩn thận mở nắp hộp bánh, từ tốn nhấc một khối bánh màu bích ngọc trong suốt lên, nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn. Hương vị thanh thanh ngòn ngọt, rất vừa miệng, anh co cả hai chân lên ghế, rõ ràng là loại bánh đặt trong tủ kính còn ướp hơi lạnh, thế mà vào một sáng mùa đông không mấy đẹp trời, Phác Xán Liệt nuốt một miếng lại một miếng, tự dưng cảm thấy ấm áp gì đâu .
9. Vụn Vặt.
Phác Xán Liệt từ khi có hàng xóm thì cuộc sống nhốn nháo được một hai hôm đâu lại vào đấy, đi làm rồi về nhà, từ nhà đến chỗ làm, có khác thì khác ở chỗ đi ra đi vào có người để thêm bớt hai ba câu chuyện mà thôi.
Hoàng Tử Thao bây giờ đang làm part time ở một quán cà phê gần trường đại học K, Phác Xán Liệt chỉ biết cậu vừa tốt nghiệp đại học, cũng không hỏi rõ là trường đại học gì hay khoa gì, nhiều lúc tự thấy bản thân rất ẩu, nhưng cũng ngại cùng cậu trao đổi thái quá. Hoàng Tử Thao nói công việc này phù hợp với cậu, thời gian lại thoải mái, cho đến lúc cậu tìm được công việc chính thức, cứ đi làm ở chỗ này cũng không sao, lương trả cũng rất xứng đáng. Phác Xán Liệt sao lại không biết, mấy quán cà phê bây giờ rất coi trọng dạng thiếu niên có vẻ ngoài ưa nhìn như Hoàng Tử Thao, nhưng về khoản lương lậu thì anh không tin rằng mấy chỗ đó trả lương phù hợp.
Hoàng Tử Thao làm theo ca, không đi làm thì cả ngày ở trong phòng không biết làm gì, Phác Xán Liệt đoán là lên mạng, vì lần nào anh qua cũng thấy cậu nhóc ôm rịt lấy Rong biển cùng laptop lăn qua lăn lại trên giường . Nhiều lúc anh cười đứa nhỏ kia còn muốn nhàm chán hơn cả anh, trạch nam trong sạch không hề hứng thú với thế giới bên ngoài cửa kính, đứa nhỏ kia chỉ rụt đầu cười cười, cổ họng phát ra tiếng nho nhỏ như tự nói với bản thân :
- Em cũng thích ra ngoài chứ, chỉ là đi một mình thì rất buồn….
Lúc nói câu ấy Hoàng Tử Thao rũ mắt, Phác Xán Liệt chẳng rõ ánh mắt trong suốt kia đang biểu lộ tầng lớp cảm xúc gì, chỉ nghe giọng mũi nghèn nghẹt của cậu truyền đến bên vành tai, tự nhiên khiến nội tâm anh ngứa ngáy.
- Sau này muốn đi đâu chơi, nói với anh một tiếng, có thời gian rảnh anh đưa cậu đi .
Phác Xán Liệt chẳng hiểu sao mình lại nói câu ấy, cứ như trong lòng có sức mạnh vô hình không ngừng kêu anh đối đứa nhỏ kia đáp ứng. Nói xong còn ngại đối phương chê mình nhiều chuyện, nào ngờ Hoàng Tử Thao chỉ ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt cong vút mềm mại, cái miệng hồng hồng đóng mở nói cảm ơn anh.
Phác Xán Liệt còn phát hiện ra đứa nhỏ kia với chuyện ăn uống của bản thân còn không để ý bằng mấy bữa ăn của Rong Biển. Trong cái phòng trọ của Hoàng Tử Thao rõ ràng có cả bếp, thế nhưng trên tủ chỉ chứa toàn đồ ăn vặt cùng một đống chai lọ thức ăn cùng sữa của con mèo kia, ngay cả bếp nấu cũng không buồn mua, chén bát gì đó lại càng chẳng phải nói. Phác Xán Liệt vốn không muốn tham gia quá sâu vào việc người khác, nhưng nhìn cậu một ngày ba bữa không ăn ngoài quán thì sẽ ở nhà ăn một mớ những thứ đồ ăn nhanh không có lợi cho sức khỏe, cuối cùng không nhịn được, đến đúng sáu giờ tối, nghe tiếng Hoàng Tử Thao khóa cửa muốn ra ngoài ăn thì mở cửa phòng mình đứng ở hành lang chặn người ta lại .
- Anh Xán Liệt, có việc gì ạ?
- Cậu lại định đi ăn hàng đó hả, cứ như vậy không tốt đâu .
Hoàng Tử Thao đặc biệt cảm thấy người hàng xóm này rất quan tâm mình, lần đầu gặp thì sợ cậu ướt mưa, còn cho cậu thuê trọ, giờ ngay cả vấn đề ăn uống của cậu cũng lo lắng như vậy. Hoàng Tử Thao cho rằng mình thật sự là tốt số, có thể gặp được người lương thiện như vậy chính là nên cảm ơn cha mẹ cho mình phúc khí không tồi rồi.
- Em không giỏi nấu nướng cho lắm – Hoàng Tử Thao ha hả cười, theo thói quen lại cào cào mái tóc rối bông của mình lên, lộn xà lộn xộn, trông ngu ngốc chết đi được.
- Anh không biết cậu kiếm một tháng được bao nhiêu tiền, nhưng cứ ra ngoài ăn như vậy cậu định sống kiểu gì hả ?
- Em nhớ em đã đặt cọc trước ba tháng tiền nhà mà anh … ? – Hoàng Tử Thao còn cố tình làm bộ không hiểu, nín cười nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Phác Xán Liệt ra vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng bỏ mặc Hoàng Tử Thao ngoài cửa xoay vào trong nhà cầm theo áo khoác, dưới ánh mắt mong chờ của Hoàng Tử Thao nói một câu :
- Đi siêu thị, tối nay cho cậu ăn lẩu.
Hoàng Tử Thao meo meo mỉm cười, lại trúc trắc theo sau lưng anh một đường ra đến siêu thị, dù một lời cũng không nói, nhưng Phác Xán Liệt biết chắc đứa nhỏ kia đang vui.
10 .Tổ Nhỏ.
Phác Xán Liệt vốn nghĩ Hoàng Tử Thao có chút giống trẻ con, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy, cậu ta chính là một đứa trẻ to xác. Rõ ràng thống nhất sẽ mua đồ về ăn lẩu, thế mà từ lúc bước vào siêu thị đến giờ, hễ thấy thứ hợp mắt, Hoàng Tử Thao sẽ không buồn quan tâm tốt xấu bỏ hết vào trong xe đẩy.
- Cậu thấy socola có thể cho vào nồi lẩu hay sao ? – Anh nhìn người kia cứ chúi mũi vào gian đồ ngọt, hết lấy cái nọ lại thả cái kia, không chịu nổi đành lên tiếng .
Hoàng Tử Thao chột dạ dừng lại động tác, cứng ngắc quay đầu nhìn anh :
- Cái này em sẽ thanh toán mà anh .
Sao lại có cảm giác mình đang dắt con trai chứ không phải hàng xóm đi siêu thị thế này. Phác Xán Liệt bất lực, liếc mắt nhìn giá đựng kẹo mút bảy sắc cầu vồng là thứ đồ ngọt duy nhất còn sót lại mà Hoàng Tử Thao chưa sờ qua, nhấc lên một túi trêu đùa nói :
- Vậy được rồi tổ tông của tôi, anh mua cho cậu nốt thứ này cho đủ bộ nhé.
Thế nhưng Hoàng Tử Thao chẳng phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm túi kẹo anh cầm trên tay, ánh mắt tĩnh lặng giống hệt như lúc cậu co ro dưới mái hiên buổi chiều mưa hôm ấy, yên ắng đến nỗi khiến anh rùng mình.
Cậu cúi người đem mấy món đồ linh tinh bỏ vào giá cũ, sau đó trưng ra khuôn mặt mềm mại đối với Phác Xán Liệt thỏ thẻ :
- Mình đi mua thịt làm lẩu thôi anh.
Phác Xán liệt nhìn bóng lưng như chạy trốn trước mắt, lại nhìn xe đẩy đã giảm hơn phân nửa so với ban đầu, trong lòng hoang mang, nghĩ muốn bỏ lại túi kẹo về chỗ cũ, nhưng cuối cùng vẫn đem nhét xuống tận cùng xe hàng, chậm rãi đuổi kịp bước chân gấp gáp của đứa nhỏ kia.
Vật lộn trong siêu thị một hồi, cuối cùng toàn bộ vẫn do Phác Xán Liệt thanh toán, Hoàng Tử Thao vì thế lại càng thêm ngoan ngoãn, bộ dáng như thế sắp nhũn ra nước đến nơi mà thành thật đi ở phía sau anh ôm một cái bọc thật lớn toàn đồ là đồ. Về đến phòng trọ, Phác Xán Liệt liền có cơ hội thể hiện bản lĩnh người đàn ông của gia đình, ngay lập tức xắn tay áo cắt cắt thái thái, Hoàng Tử Thao về đón Rong biển qua chịn chịn cọ cọ rải lông tứ tung trong nhà anh, một con mèo to bự một con mèo nhỏ quẩn chân muốn chết, cuối cùng chỉ có thể lớn tiếng đuổi ra ngoài phòng khách tự chơi với nhau mới mong nấu xong được nồi lẩu.
Gần tám giờ tối, hai người thanh niên đều cao trên mét tám ngồi trên cái bàn ăn không tính là lớn của Phác Xán Liệt, cùng một con mèo đen xì cứ liên tục nhăm nhe đĩa cá sống, không hiểu sao lại cảm thấy vừa chật chội vừa ấm cúng, nước lẩu cay xè làm mũi anh đỏ bừng, hơi nóng bốc lên che mờ tầm mắt, chỉ thấy được hai má đỏ rực của đứa nhỏ kia cùng viền mắt thâm thâm mơ màng híp lại đầy mãn nguyện, Phác Xán Liệt ăn một miếng thịt Hoàng Tử Thao gắp tới, tự dưng cũng cảm thấy tâm một mảnh mềm đi, giống như một mảnh đất lâu ngày khô cằn, qua một trận mưa rào đột nhiên tơi xốt, thật từ từ, thật chậm rãi mọc lên vô số mầm non xanh mượt.
- Sau này đừng đi ăn hàng nữa, dù sao anh cũng chỉ có một mình, qua đây đi, anh sẽ nấu .. cả phần cậu nữa.
Hoàng Tử Thao dừng lại động tác gắp mỳ, một vệt ớt cứ thế quệt trên vành môi, lưu lại lớp mỡ màu cam vàng óng. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, đối với người đàn ông phía đối diện qua một lớp hơi nước khó mà nhìn ra biểu tình nói :
- Em thực ra cũng dễ nuôi lắm, lương tháng nhất định đưa anh một phần mua thức ăn luôn.
Phác Xán Liệt buồn cười, vươn tay tới xoa xoa phần tóc mái vểnh loạn lên của đứa nhỏ kia, giọng nói vốn dĩ trầm khàn nay không biết vì cay vì nóng hay vì điều gì khác mà càng trở nên ấm áp, loại ngữ khí dịu dàng đến chính anh còn không nhận ra :
- Không cần. Anh đây là người cực tốt đó biết không, thương cậu là sinh viên lương ba cọc ba đồng một tháng, ăn xong tự giác rửa bát trả công là được rồi.
Hoàng Tử Thao cười rộ lên lộ ra cái răng nanh nho nhỏ màu trắng, cứ như con mèo được vuốt ve mà để mặc anh lộng hành trên đầu mình. Phác Xán Liệt nhìn cậu, di chuyển ngón tay đem vệt mỡ kia lau đi, lúc làn da nóng hổi chạm qua cứ như đem luồng điện ngàn vôn chạy thẳng đến tim vậy. Hoàng Tử Thao vì cái đụng chạm ấy mà ngưng cười, ngẩn người nhìn anh. Phác Xán Liệt thu tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cái nồi nước đang sôi ùng ục trên bếp, mơ hồ nói :
- Mau ăn đi thôi, đồ sắp nguội hết cả rồi .
Rốt cuộc tương lai sau này có vì điều gì mà thay đổi hay không Phác Xán Liệt anh không muốn biết, chỉ nhớ lúc này đây, mùi ớt cay nồng thoang thoảng trong không khí chẳng biết từ lúc nào đã nung chín hai vành tai anh, ngay cả ngón tay kia cũng run run như sắp bỏng. Ngoài cửa sổ thi thoảng len lỏi vài cơn gió rét, thế nhưng cơ thể còn chưa kịp lạnh, đã bị ấm áp bởi nụ cười của người kia đánh tan tất thảy. Phác Xán Liệt lần đầu tiên cảm giác cái tổ nhỏ của bản thân rốt cục đã có chút hương vị gia đình. Hóa ra hương vị ấy lại kì diệu đến như thế, vừa ngọt ngào vừa hoảng loạn, khiến người ta muốn ôm mãi không buông…..
|
Notes.io is a web-based application for taking notes. You can take your notes and share with others people. If you like taking long notes, notes.io is designed for you. To date, over 8,000,000,000 notes created and continuing...
With notes.io;
- * You can take a note from anywhere and any device with internet connection.
- * You can share the notes in social platforms (YouTube, Facebook, Twitter, instagram etc.).
- * You can quickly share your contents without website, blog and e-mail.
- * You don't need to create any Account to share a note. As you wish you can use quick, easy and best shortened notes with sms, websites, e-mail, or messaging services (WhatsApp, iMessage, Telegram, Signal).
- * Notes.io has fabulous infrastructure design for a short link and allows you to share the note as an easy and understandable link.
Fast: Notes.io is built for speed and performance. You can take a notes quickly and browse your archive.
Easy: Notes.io doesn’t require installation. Just write and share note!
Short: Notes.io’s url just 8 character. You’ll get shorten link of your note when you want to share. (Ex: notes.io/q )
Free: Notes.io works for 12 years and has been free since the day it was started.
You immediately create your first note and start sharing with the ones you wish. If you want to contact us, you can use the following communication channels;
Email: [email protected]
Twitter: http://twitter.com/notesio
Instagram: http://instagram.com/notes.io
Facebook: http://facebook.com/notesio
Regards;
Notes.io Team