NotesWhat is notes.io?

Notes brand slogan

Notes - notes.io

[ShortFic][KaiSoo] 10 tuổi vs 17 tuổi

Ngồi trong phòng khách của một tòa nhà cao cấp, hai cha con ngồi trên sofa.

“Cha muốn kết hôn!”

Đang nói chính là Kim Chung Đại , bốn mươi tuổi, mặc dù đã là tới tuổi tứ tuần,

nhưng vẻ ngoài tuấn tú của y một chút cũng không có giảm, khí chất trưởng thành

càng tăng, cả người toát lên vẻ mị lực cương nghị. Vợ y vào mười năm trước vì bệnh

mà qua đời. Gần đây, y quen biết một người tên là Mẫn Thạc, hai người nhất kiến

như cố (mới gặp đã quen thân), hơn nữa còn là đồng nghiệp, cảm tình rất nhanh tới

rồi đi đến bàn chuyện kết hôn.

“A? Cha, cha cuối cùng đã bị lừa rồi? ” Chung Nhân nằm trên ghế sofa trào phúng

nói. Chung Nhân, mười bảy tuổi, hoàn toàn kế thừa huyết thống tốt đẹp của cha

hắn: khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, tuyệt đối là loại hình khiến nữ giới phải

điên cuồng.

“Tiểu tử thối!” Kim Chung Đại một quyền đánh tới Chung Nhân. “Mày một ngày

không móc cha mày mày sẽ chết có đúng hay không?”

“Chết thì chưa chắc, nhưng mà sống sẽ thấy vui! Ha ha…”

“Không thèm nói nhiều với con.” Kim Chung Đại vừa định lên lầu, bỗng nhiên nhớ tới

sự kiện quan trọng quên chưa nói.

“A! Thiếu chút nữa đã quên nói cho con, Thạc cùng con trai cậu ấy sẽ tới ở cùng

chúng ta.”

“Ồ! Tốt! Có lúc thấy căn nhà to như vậy chúng ta ở có cảm thấy buồn chán, nhiều

người sẽ náo nhiệt hơn.” Hắn cũng không phản đối, chỉ cần cha thích là được.

“Con có thể nghĩ được như vậy thật là tốt!” Kim Chung Đại âm hiểm cười cười, Chung

Nhân trực giác cảm thấy mùi âm mưu.

Đích xác, rất nhanh Kim Chung Đại ném về phía con trai mình một quả bom: “Khánh

Thù mới mười tuổi, mà cha cùng Mẫn Thạc hiện tại công tác đều bận rộn, dù sao đi

nữa con hiện tại cũng đang nghỉ hè, Khánh Thù trong hai tháng này nhờ con chăm

sóc, con là anh lớn, nhất định phải chăm sóc em trai thật tốt nha.” Hắc hắc, cuối

cùng bị y nắm được cơ hội. Bình thường không biết lớn nhỏ, lúc này phải thừa cơ mà

trả thù.

“Cha… Cha là cố ý. Vì sao muốn con chiếu cố? Mời bảo mẫu không được sao?” Muốn

hắn hai tháng chăm sóc một tên nhóc mười tuổi? Kêu hắn nhảy lầu còn dễ hơn!

“Mời bảo mẫu sẽ làm chúng ta lo lắng, hơn nữa con cũng xem thời sự rồi đó, hiện tại

bảo mẫu ngược đãi trẻ em xảy ra rất nhiều. Huống hồ Khánh Thù cũng không phải

trẻ con, không cần con thay tã cho uống sưa, chỉ cần ngươi cùng Khánh Thù chơi, dỗ

ăn, ngủ là được!” Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!

“Thế nhưng…” Chung Nhân còn chưa nói xong đã bị cha hắn vô tình cắt đứt: “Không

thương lượng! Con nếu không đồng ý, chiếc xe thể thao mà con yêu quý sẽ vĩnh viễn

ở tại cửa hàng!” Kim Chung Đại nói lời hung ác.

“Được… Xem như cha lợi hại!” Có loại người cha như y, xem như là hắn không may!

“Ta và Thạc không có chuẩn bị mời rượu, sau cuối tuần chúng ta phải đi đăng kí, sau

đó bọn họ sẽ dọn tới nhà chúng ta. Lần thứ hai nhắc nhở con, con nhất định phải

chăm sóc Khánh Thù thật tốt, nói cách khác…”

“Biết! Biết! Nói cách khác con vĩnh viễn cũng từng mơ tưởng được mua xe thể thao!”

Ai, vì xe thể thao yêu quý, hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà làm bảo mẫu hai

tháng.

Kì nghỉ hè của hắn a… Chung Nhân lúc này đây chỉ có thể ai oán bản thân sao lại gặp

phải một người cha như thế chứ?

Một tuần sau…

Đệ nhất chương

1.

Trong nhà họ Kim.

“Đến đây, Khánh Thù ngoan, gọi Nhân ca ca.” Mẫn Thạc cầm lấy tay của một đứa bé trai, đem cậu

đến trước mặt Chung Nhân. Mẫn Thạc ước chừng ba mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất có khí

chất. Người cũng như tên, là một người rất sâu sắc.

“…Chào Nhân ca ca…” Khánh Thù đem đầu cúi thấp, dáng vẻ đầy xấu hổ.

“Ha hả, thằng bé là đang xấu hổ. Khánh Thù ngoan, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt đất như

vậy là không lễ phép.” Mẫn Thạc cười cười, nói với Khánh Thù.

Chần chờ một hồi, Khánh Thù ngẩng đầu lên. Đôi mắt to giống như mắt búp bê, cái mũi tinh xảo,

đôi môi hồng nhuận, khuôn mặt ngây thơ trắng hồng, thật sự là rất đáng yêu. Mà lúc này cậu chớp

chớp đôi mắt trong như nước của mình, dáng dấp nhìn Chung Nhân lại càng đáng yêu hơn. (Đôi

mắt to của bé làm ai cũng mủi lòng)

Vật nhỏ đáng yêu này hẳn là sẽ không nghịch ngợm đi, Chung Nhân nghĩ thầm.

“Thật sự làm phiền con chiếu cố thằng bé hộ ta.” Mẫn Thạc cười dịu dàng.

“A, sẽ không, sẽ không, dù sao ở nhà ta cũng không có gì để làm.” Nhận thấy cái nhìn uy hiếp từ

cha, Chung Nhân chỉ còn có thể nói như vậy.

“Tốt, tiểu tử này ngày nghỉ chỉ biết ra ngoài chơi bời, để hắn chăm sóc Khánh Thù, hắn sẽ không

dám ra ngoài lăn lộn, nhất cử lưỡng tiện ” Kim Chung Đại nói xong, nhãn thần Chung Nhân như

muốn giết người nhìn lại y.

Kim Chung Đại làm như không phát hiện ra, ngược lại còn thân thiết vỗ vỗ đầu Khánh Thù nói:

“Thù nhi, từ hôm nay trở đi con sẽ sống ở đây, baba cùng mama con trong thời gian không ở đây,

Nhân ca ca sẽ là người chăm sóc cho con.”

“Dạ…” Khánh Thù gật đầu. Đảo mắt nhìn về phía Mẫn Thạc, thấy cậu đang mỉm cười cùng mình,

Kháng Thù hạ quyết tâm hô lên một tiếng: ” baba…”

Kim Chung Đại ngẩn người, lập tức vui mừng ôm lấy Khánh Thù, hôn lên khuôn mặt cậu, hài lòng

nói: “Thù nhi thật ngoan!”

Mẫn Thạc cũng rất hài lòng mỉm cười. Chung Nhân xem bộ dáng hài lòng của bọn họ, thở dài,

đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn không vui, mà là nghĩ đến niềm vui sướng của bọn họ

được xây dựng trên niềm vui sướng nghỉ hè của hắn a!

Buổi sáng ngày thứ hai.

“Baba mama đi làm, Khánh Thù ở nhà nhớ nghe lời ca ca nói!” Mẫn Thạc trước khi đi căn dặn.

“Dạ!” Khánh Thù ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Vân, con chăm sóc Khánh Thù cho thật tốt, hai ngày này thằng bé bị cảm, con đừng quên cho nó

uống thuốc, còn có để cho Khánh Thù ngủ nhiều chút…”

Kim Chung Đại còn chưa có dặn xong, Chung Nhân không đủ kiên nhẫn mở miệng nói: “Được rồi!

Được rồi! Ngày hôm qua cha đã nói không dưới trăm lần, con hiện tại còn có thể thuộc làu làu.”

Trời ạ, buông tha hắn đi, hai câu nói này từ hôm qua tới giờ hắn đã nghe đi nghe lại trăm lần rồi,

hắn hiện tại mới biết cha mình thì ra lại là loại người dông dài như thế.

“Được rồi, anh đừng có lải nhải nữa, Nhân nhất định sẽ chiếu cố tốt Khánh Thù mà.” Mẫn Thạc

đúng lúc ngăn cản Kim Chung Đại đang định repeat.

Nghe Mẫn Thạc nói vậy, Kim Chung Đại cũng chỉ còn cách ngừng nói.

“Được rồi! Khánh Thù, baba mama đi làm đây.” Kim Chung Đại cười nói lời từ biệt với Khánh Thù.

“Baba hẹn gặp lại, mama hẹn gặp lại.” Khánh Thù đối với bọn họ vẫy tay chào.

Sau khi Kim Chung Đại cùng Mẫn Thạc đi rồi, Khánh Thù vẫn còn lưu luyến nhìn ra cửa. Chung

Nhân thấy vậy, tiến lên vỗ đầu cậu, ôn nhu nói” Được rồi, tới giờ uống thuốc rồi.”

“A…” Khánh Thù lúc này mới chịu rời khỏi cửa, trở lại phòng khách, ngồi lên sofa.

Chung Nhân cầm lấy viên thuốc đặt vào tay Khánh Thù, rồi đưa chén nước cho cậu.

Khánh Thù nhìn thuốc trong tay, nhíu mày. Qua một hồi lâu, cậu chính là không chịu uống, chỉ là

ngẩng đầu lên nhìn Chung Nhân, rồi lại nhìn nhìn thuốc trong tay.

Ai… Hắn biết không có đứa bé nào là chịu ngoan ngoãn uống thuốc cả. “Khánh Thù ngoan, uống

thuốc mới có thể hết bệnh.” Chung Nhân ôn nhu dỗ nói. Vì chiếc xe thể thao mơ ước bấy lâu, hắn

chỉ có thể khuyên nhủ.

“Thế nhưng…” Khánh Thù chính là vẫn không chịu.

Nhẹ nhàng không được, xem ra chỉ có thể mạnh bạo thôi. “Em không uống anh sẽ nói cho mama

em rằng em không ngoan!” Chung Nhân thấp giọng trách mắng. Mấy đưa bé là sợ điều này nhất,

như vậy cậu hẳn sẽ chịu uống thuốc đi.

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những lời như vậy, Khánh Thù sau khi nghe xong sự “uy hiếp”

của Chung Nhân, hiển nhiên là bị hù dọa, con mắt lập tức biến thành đỏ, nước mắt cứ như vậy mà

rớt xuống.

Chung Nhân phút chốc ngốc lăng. Nhìn Khánh Thù trước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, vào

tai hắn là những âm thanh nức nở, chưa từng gặp qua tình huống này, Chung Nhân tay chân luống

cuống đứng lên.

“Em… Em… Em đừng khóc a.” Chung Nhân ngốc dỗ dành.

Ai biết Thù nhi khóc càng thương tâm hơn, thân thể nho nhỏ cuộn vào một góc của sofa. Nhìn bộ

dáng ủy khuất của cậu, Chung Nhân nói không ra cái cảm giác tội lỗi của mình.

“Ngoan, Khánh Thù không khóc.” Chung Nhân thân thủ vỗ lưng Khánh Thù, “Là anh không tốt,

không nên mắng.” Hắn nhận sai là được rồi.

2.

Chung Nhân thở dài, ai, đưa bé này nhất định là khắc tinh của hắn! Hắn đường đường nam tử hán

không sợ trời không sợ đất, hiện tại lại thua dưới nước mắt của một đưa bé mười tuổi!

Thuốc trong tay Khánh Thù từ lâu đã chẳng còn thấy tung tích, Chung Nhân chỉ có thể lấy một viên

khác, phân làm hai đặt vào tay Khánh Thù

Khánh Thù sau khi uống thuốc xong liền chui vào nằm trong lòng Chung Nhân. Bởi vì vừa rồi khóc

quá mệt, Khánh Thù rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Nhìn khuôn mặt dễ thương của cậu, Chung Nhân cũng không đành lòng đánh thức cậu dậy. Thân

thể nho nhỏ ôm thật thoải mái, đây là suy nghĩ duy nhất trong lúc này của Chung Nhân. Tiếng hít

thở nương theo tiếng tim đập đều đều khiến cho Chung Nhân cảm thấy buồn ngủ, vốn định chỉ

trông cho Khánh Thù ngủ hắn lại thành ra ngủ ngủ quên mất.

Cứ như vậy, Chung Nhân ôm Khánh Thù ngủ thẳng tới buổi trưa.

“Ưm…” Khánh Thù nằm trong lòng Chung Nhân ngâm một tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn bốn phía,

cảm thấy hình như bản thân không có nằm ở trên giường. Đầu vừa quay lại liền nhìn thấy Nhân ca

ca đang ngủ say.

Hửm? Cậu sao lại cùng Nhân ca ca ngủ vậy? Cậu nghi hoặc ngơ ngác nhìn Chung Nhân.

Mà Chung Nhân lúc này cũng vừa tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy vật nhỏ trong lòng chính là

đang chằm chằm nhìn mình.

A? Hắn cũng ngủ sao?Ai, nhất định là do cha hôm qua làm phiền nên ngủ không được.

“Muốn ngủ tiếp không?” Chung Nhân sờ sờ đầu cậu.

Khánh Thù lắc đầu, cả người tiến lại gần Chung Nhân, tìm một vị trí thật thoải mái rồi nằm xuống.

“Thật sự là không muốn ngủ tiếp?” Vật nhỏ này thật thú vị, vừa nói không muốn ngủ, một bên lại

nằm xuống bên cạnh hắn.

“Thế nhưng, nằm trong lòng Nhân ca ca rất là thoải mái!” Khánh Thù ngọt ngào mỉm cười trả lời.

Tôi van cậu! Coi hắn là gối ôm hay sao? Thế nhưng Chung Nhân cũng không dám nói ra, nếu làm

cho cậu khóc lần nữa, hắn thật sự sẽ bị lão ba giết chết.

“Có phải thấy lạnh không? Anh đi điều chỉnh lại điều hòa.”

“Ừm…” Khánh Thù đáp. Cậu đang bị bệnh, một chút lạnh cũng không thể chịu nổi.

Thế là, Chung Nhân đem Khánh Thù đang bám ở trên người mình xuống, rồi đứng dậy đi lấy cái

điều khiển từ xa. Chờ hắn điều chỉnh xong, lại nhớ tới cậu đang ngồi ở trên sofa.

Chung Nhân nhìn một chút, đã mười hai giờ.

“Đến giờ ăn trưa rồi, muốn ăn cái gì?”

“Ưm… Muốn ăn đùi gà rán.”

“Được!” Chung Nhân lập tức gọi điện đặt đồ ăn nhanh bên ngoài. Không lâu sau, bữa trưa đã được

mang tới.

Ăn được một lát, Khánh Thù ngừng lại.

“Không thể ăn sao?” Chung Nhân hỏi.

Khánh Thù lắc đầu.” Ăn ngon lắm! Chỉ là ăn không vô.” Cậu ăn lúc nào cũng rất ít.

“Không được, Khánh Thù bởi vì không chịu ăn gì nên mới dễ sinh bệnh. Nào, ăn nhiều chút.”

Chung Nhân cầm lấy cái đùi gà, đưa tới trước mặt Khánh Thù

Khánh Thù thấy Chung Nhân kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là đem đùi gà ăn hết.

Cậu từ trước tới giờ chưa có ăn no như vậy.

“Khánh Thù thật ngoan!” Chung Nhân khích lệ vỗ đầu cậu.

Nghe được khích lệ, Khánh Thù bộ dáng vô cùng cao hứng, kích động chạy tới trước mặt Chung

Nhân, hắn cho là cậu có điều muốn nói liền ngồi chồm hỗm xuống.

Hắn trăm triệu lần không ngờ được là Khánh Thù kiễng chân lên, nâng mặt hắn lên hôn một cái!

Đôi môi nho nhỏ mà mềm mại ở trên mặt hắn phát ra thanh âm “Chụt”. (Ôi! Hình tượng ngây ngô

của Thù nhi đã biến mất)

Chung Nhân giật mình lấy tay sờ sờ gương mặt, một loại cả giác rung động không hiểu được từ đáy

lòng lan rộng ra, khuếch tán…

“Vì sao lại hôn anh?” Chung Nhân ngạc nhiên nhìn Khánh Thù.

“Vì mỗi lần mama nói Khánh Thù ngoan, Khánh Thù sẽ làm vậy với mama.” Thù nhi khờ dại cười.

Nhìn dáng cười ngây thơ của Khánh Thù, Chung Nhân cảm thấy một cỗ nhiệt lưu trong ngực bắt

đầu khởi động. Không thể nào. . . Hắn dù sao cũng đã là một học sinh cao trung a! Sao lại có thể

đối với một đứa bé mới có mười tuổi mà đã…

Khánh Thù thấy Chung Nhân trầm tư, hơn nữa dáng vẻ lại rất nghiêm túc, cho rằng hắn không

thích cậu hôn. Cậu ủy khuất đô đô miệng, nước mắt rất nhanh đầy trong hốc mắt.

Nước mắt của Khánh Thù ngay lập tức làm cho Chung Nhân hoàn hồn. “Xảy ra chuyện gì?” Chung

Nhân khẩn trương hỏi, lấy tay xoa xoa khuôn mặt khiến người khác phải yêu thương.

“Nhân ca ca… Có phải rất ghét Khánh Thù làm như vậy không?” Con mắt Khánh Thù chứa đầy

nước, điềm đạm đáng yêu mà nhìn Chung Nhân.

Ghét cậu? Vật nhỏ này ở đâu mà nhìn thấy hắn ghét cậu?

“Khánh Thù sao lại nghĩ như vậy? Ca ca thích Khánh Thù còn không đủ, sao có thể ghét chứ?” Để

cậu không rơi nước mắt lần thứ hai, Chung Nhân vội nói.

“Thế nhưng… Vừa rồi dáng vẻ Nhân ca ca không vui.”

“Ca ca không phải là mất hứng, chỉ là không nghĩ tới Khánh Thù sẽ làm vậy nên bị dọa chút thôi.”

Chung Nhân ôm lấy thân thể nho nhỏ của Khánh Thù.

“Thật không?” Tiến sát vào trong lòng Chung Nhân, Khánh Thù bán tín bán nghi làm nũng hỏi.

Nhìn hành động dễ thương đó của cậu, Chung Nhân có một loại cảm giác bị đánh bại triệt để.

“Đương nhiên là thật. Khánh Thù rất dễ thương mà.”

Nghe thấy thế, Khánh Thù chôn đầu trong lòng Chung Nhân ngẩng lên, hỏi: “Khánh Thù rất dễ

thương sao?”

“Đương nhiên, Khánh Thù là đáng yêu nhất!”

Bé con trong lòng lập tức nín khóc mỉm cười, càng chôn chặt mình trong lồng ngực ấm áp của hắn

hơn.

Lại là loại cảm giác này! Hắn ngày hôm nay làm sao vậy? Vì sao chuyện gì cũng nằm ngoài khả

năng khống chế như vậy?

Chung Nhân cúi đầu nhìn Khánh Thù ở trong lòng, một cảm giác hạnh phúc khó tả tràn ngập trong

lòng.

Là bởi vì vật nhỏ sao?

*********

Buổi tối.

“Khánh Thù, baba mama đã về!” Theo sau tiếng cửa mở là thanh âm ôn hòa củaMẫn Thạc.

“Mama!” Đang ngồi trên sofa xem hoạt hình cùng Chung Nhân, vừa nghe thấy thanh âm quen

thuộc, Khánh Thù lập tức chạy về phía cửa nhào vào cái ôm ấm áp của mama.

Mẫn Thạc ôm lấy con trai, hôn lên khuôn mặt béo mập của cậu, hỏi: “Ngày hôm nay ở nhà có nghe

lời không?”

“Có…” Khánh Thù có điểm chột dạ cúi đầu.

“Vậy sao? Mama đi hỏi ca ca.” Con trai của chàng thật đáng yêu, cái gì cũng viết hết lên mặt.

Khánh Thù lập tức quay đầu, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Chung Nhân. Mong sao Nhân ca ca sẽ

không nói ra chuyện cậu khóc nhè cho mama nghe.

Nhìn thấy Khánh Thù đang lo lắng, Chung Nhân cười cười: “Khánh Thù hôm nay thậy sự rất

ngoan.”

Nghe hắn nói như thế, Khánh Thù thở phào nhẹ nhõm.

Ha hả! Xem ra bọn họ ở chung không tệ! Mẫn Thạc thầm nghĩ.

“A! Được rồi! Ta quên nói Khánh Thù uống thuốc…”

“Yên tâm đi dì Thạc, con chia làm hai nửa cho Khánh Thù uống rồi…”

“Ồ!” Mẫn THạc lập tức cười đối Chung Đại nói: “Nhân thật là đứa trẻ tốt, chăm sóc thật cẩn thận tỉ

mỉ.”

“Ha ha, ngày hôm nay anh mới biết được.” Kim Chung Đại sang sảng cười.

“Khánh Thù, nếu không mau xem, phim hoạt hình sẽ chiếu hết.” Chung Nhân nhắc nhở.

Khánh Thù vừa nghe, lập tức giãy ra khỏi cái ôm của Mẫn Thạc, chạy về phía Chung Nhân. Chung

Nhân đem cậu ngồi lên đùi mình, cùng cậu ngồi xem.

Nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, Mẫn Thạc cuối cùng cũng yên tâm: “Xem ra hai đứa rất hợp.”

“Đúng vậy!” Kim Chung Đại tới gần Mẫn Thạc, đem ôm vào lòng.

Bọn họ nói không sai, Chung Nhân cùng Khánh Thù xác thực rất hợp. Hơn nữa còn không chỉ đơn

giản như thế…

Hết chương 1.

Đệ nhị chương

1.

“Nhân, tỉnh tỉnh.” Kim Chung Đại ngồi ở bên giường, nỗ lực đánh thức Chung Nhân đang ngủ say.

“…Xảy ra truyện gì?” Chung Nhân bị đánh thức dụi dụi mắt, nhìn thấy lão ba đang ngồi bên giường.

“Công ty gọi điện muốn cha cùng Mẫn Thạc đi công tác, hơn nữa thời gian lại rất gấp.”

“Bao giờ đi?”

“Sáng sớm mai phải lên máy bay. Nhưng trước khi đi sẽ về công ty một chuyến. Hành lý đã thu xếp xong, cha và Thạc hiện tại phải đi.” Kim Chung Đại nói rất khẩn trương.

“Gấp vậy sao? Đã nói với Khánh Thù chưa?”

“Đã muộn rồi, không nên đánh thức thằng bé.” Lúc này, Mẫn Thạc đi đến, “Nó mà biết sẽ khóc, sau đó sẽ không ngủ. Để mai hẵng nói với nó.” Trong giọng nói của Mẫn Thạc tiết lộ rõ ràng sự không muốn.

“Ừ, con chăm sóc thằng bé cho tốt. Cha cùng Mẫn Thạc lần này đi công tác cuối tuần mới có khả năng trở về, con chăm sóc thằng bé tốt đấy. Đây là tiền mặt và thẻ tín dụng.” Kim Chung Đại đem tiền mặt cùng thẻ tín dụng giao cho Chung Nhân.

“Được rồi, chúng ta đi, Khánh Thù làm phiền con.” Mẫn Thạc nhìn Chung Nhân cười cười.

“Dì Thạc, dì yên tâm đi, con sẽ chiếu cố thằng bé.” Chung Nhân cũng cười cười với Mẫn Thạc.

“Tạm biệt.” Nói lời từ biệt xong, Kim Chung Đại cùng Mẫn Thạc xách hành lý, đi ra khỏi gian phòng.

Nhìn bọn họ rời đi rồi, Chung Nhân quay về trên giường, nhất thời đăm chiêu.

Vật nhỏ kia nếu như biết dì Mẫn Thạc cùng baba hai người cuối tuần sau mới vừa về, khẳng định sẽ rất thương tâm! Nghĩ đến bộ dáng Khánh Thù khóc, tâm Chung Nhân không khỏi hơi thắt lại một chút.

Ngày mai sẽ dỗ dành cậu! Nghĩ tới đây, Chung Nhân nhắm hai mắt lại…

Buổi sáng dương quang ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ bán trong suốt, nhẹ nhàng mà rơi tại trên chiếc giường lớn màu xanh biển. Toàn bộ sắc điệu của gian phòng lấy màu lam làm chính, có thể thấy được chủ nhân gian phòng đối với sắc lam rất thiên vị.

Chung Nhân nằm ở trên giường, trong phòng chỉ có hắn cùng tiếng hít thở đều đặn.

Bỗng nhiên, có thanh âm cửa chuyển động. Cửa mở, xuất hiện một thân ảnh người nho nhỏ đi vào.

Chung Nhân ngủ rất trầm, cũng không có bị âm thanh này làm kinh động.

Nhân ca ca sao vẫn còn đang ngủ? Khánh Thù đi tới bên giường, nhìn Chung Nhân đang nằm trên giường .

“Nhân ca ca…” Khánh Thù nhẹ nhàng gọi.

Chung Nhân không có phản ứng, vẫn đang ngủ say.

“Nhân ca ca…” Khánh Thù gọi lần nữa.

Chung Nhân chính là không có phản ứng.

Thấy loại này phương pháp vô hiệu, Khánh Thù bò lên trên giường. Cậu leo lên người Chung Nhân, muốn lại kêu lần nữa.

Đúng lúc này, Chung Nhân cảm giác được ngực bị áp lực mà tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt, thấy Khánh Thù vẫn còn đang mặc áo ngủ nhìn giống như con gấu koala đang ở trên người hắn.

Chung Nhân thân thủ sờ sờ mặt cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Baba mama không thấy!” Khánh Thù khẩn trương nói. Cậu ngày hôm nay sáng sớm vừa tỉnh lại, như mọi ngày chuẩn bị đến phòng baba mama cùng bọn họ chào buổi sáng. Thế nhưng trong phòng một người cũng không có.

“Ha hả.” Chung Nhân cười cười, “Baba mama phải đi đi công tác, hai người họ cuối tuần sẽ trở về.”

“Ừ!” Khánh Thù buồn bã cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi run run, không phải nói bộ dáng chọc người không biết bao nhiêu trìu mến.

Sờ sờ đầu của cậu, Chung Nhân thoải mái nói: “Khánh Thù không cần buồn, còn có anh cùng em. Cả tuần này, anh mang em ra bên ngoài chơi có được hay không?”

“Được…” Thanh âm cố nén nức nở mà có chút bất ổn.

“Ngoan!” Chung Nhân đè xuống thân thể nho nhỏ của cậu, nhượng cậu cả người ép chặt trong lòng hắn.”Khánh Thù muốn đi đâu chơi?”

“Chơi trò chơi, vườn bách thú… Còn muốn đi bơi!” Được ra ngoài chơi cảm xúc buồn bã của Khánh Thù tiêu thất hơn phân nửa.

“Được! Chỉ cần Khánh Thù làm xong bài tập, anh sẽ đưa em đi chơi.” Coi bộ hắn rất xứng với chức danh anh trai này!

“Nhân ca ca là hay nhất!” Vừa nói, cậu một bên ngay trên mặt Chung Nhân hôn một cái.

Tuy rằng trước từng có một lần kinh nghiệm, nhưng chưa hoàn toàn miễn dịch nên Chung Nhân tránh không được nhiệt độ trong ngực chấn động dữ.

Nhìn Khánh Thù cười đến phi thường dễ thương, Chung Nhân bắt đầu có điểm cảm tạ Kim Chung Đại đối chính mình “hãm hại”.

Cứ như vậy, Chung Nhân cùng Khánh Thù bắt đầu cuộc sống ở chung.

“Nhân ca ca, chúng ta ngày mai sẽ tới nơi nào chơi?” Khánh Thù hưng phấn hỏi. Hai mắt ngập nước nhìn chằm chằm Chung Nhân ngồi ở trên sofa, trong nháy mắt hiện lên quang mang vạn phần chờ mong.

“Vườn bách thú.”

“Tuyệt! Đi vườn bách thú chơi! Có thể nhìn thấy gấu mèo mập mạp, chim công xinh đẹp, hươu cao cổ cao cao…” Nhìn dáng vẻ của Khánh Thù cứ như thể cậu đang ở vườn bách thú vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cậu, Chung Nhân lắc đầu cười.

Coi cậu thật vui vẻ! Quả nhiên, đối với trẻ con mà nói vườn bách thú có lực hấp dẫn rất lớn.

Khánh Thù bỗng nhiên dường như nghĩ đến gì đó, “đằng, đằng, đằng” chạy về phòng. Một lát sau, lại “đằng, đằng, đằng” chạy trở về.

Chỉ thấy cậu đang ôm một đống y phục, đứng ở trước mặt Chung Nhân.

“Vậy… Khánh Thù ngày mặc bộ quần áo này được không?” Bởi vì vừa chạy quá nhanh, Lệ Húc thở hồng hộc, khuôn mặt cũng nhân kịch liệt Phương động mà đỏ bừng.

Nhìn cậu thật kích động! Chung Nhân bất đắc dĩ cười cười, thân thủ đem cậu ôm tới trên đùi.

“Đừng chạy như vậy!” Vừa nói, hắn vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán cậu.

“Anh xem! Anh xem! Cái này là trang phục hà mã được không, còn có bộ thỏ trắng nhỏ này nữa?” Cầm lên y phục hình mấy động vật nhỏ dễ thương, Khánh Thù hỏi.

“Ha hả, anh thấy cả hai cái cũng không được.” Chung Nhân theo một đống y phục lấy ra một cái áo T-shirt ngắn tay màu phấn hồng, bên trên có in hình con chim cánh cụt béo đô đô, “Chính cái này! Em xem, ở mặt trên có chim cánh cụt con nhìn giống em nha!” Chung Nhân xấu xa trêu chọc.

Nghe vậy, Khánh Thù ngẩng đầu lên, thở phì phì kháng nghị: “Không có! Khánh Thù không có giống chim cánh cụt con!” Trên mặt sắc hồng mới vừa rút đi, lại bị Chung Nhân trêu chọc mà bắt đầu hơi phiếm hồng.

“Ai nói không giống, nhìn mặt của em…” Chung Nhân nhéo nhéo má Khánh Thù, “Vừa tròn vừa dễ thương.”

“Còn có đôi mắt nhỏ này…” Chung Nhân lấy ngón cái chạm nhẹ vào mắt Khánh Thù “Ha ha, đúng là mắt chim cánh chụt mà!”

Tránh thoát khỏi ma chưởng của Chung Nhân, Khánh Thù nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt nhỏ bị ngược đãi, tức giận nhìn Chung Vân: “Hừ!”

“Ế! Ngay cả nói cũng đều giống nha!” Ha hả, trêu cậu thật là thú vị.

“Anh… Anh… Nhân ca ca xấu xa!” Khánh Thù quay đầu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

“Đúng vậy, Nhân ca ca rất xấu xa! Nhân ca ca xấu như vậy, sao có thể đưa Khánh Thù đi vườn bách thú a.” Tuy là thuận miệng nói cho Khánh Thù nghe, nhưng ý uy hiếp, biểu lộ không thể nghi ngờ.

Mà bình thường Khánh Thù ngoan ngoãn ngây thơ như vậy sao có thể là đối thủ của Chung Nhân.

Vừa nghĩ đến không thể đi vườn bách thú, vật nhỏ vừa mới tức giận lập tức xoay người, ôm lấy tay Chung Nhân làm nũng: “Nhân ca ca là tuyệt nhất!”

“Ha ha, không phải mới vừa rất xấu xa sao?” Vật nhỏ này trong mắt chỉ có vườn bách thú.

“Được rồi mà! Nhân ca ca hiểu rõ nhất Khánh Thù mà.” Khánh Thù liền làm nũng, chui vào trong lòng Chung Nhân.

Không chịu nổi ” Thế tiến công nhu tình” của Khánh Thù, Chung Nhân chỉ còn cách đầu hàng: “Được rồi, xem Thù nhi ngoan.”

“Khánh Thù thích Nhân ca ca nhất!” Mừng rỡ như điên, cậu vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Được rồi được rồi! Mau trở về phòng đi ngủ sớm một chút! Bằng không, ngày mai sẽ có gấu trúc xem gấu trúc!” Nhìn Khánh Thù dễ thương, Chung Nhân nhịn không được trêu cậu.

“Gấu trúc xem gấu trúc?” Khánh Thù nghi hoặc nhìn Chung Nhân.

“Chính là gấu trúc nhỏ là em xem gấu trúc trong vườn bách thú a!” Chung Nhân thu hồi y phục bị Khánh Thù làm loạn thất bát tao.

“Em…” Khánh Thù vừa định phản bác đã bị chặn ngang ôm lấy.

“Ngoan, không quấy nữa.” Chung Nhân đem Khánh Thù ôm tới trên giường của cậu.

Giúp vật nhỏ ổn thỏa, Chung Nhân giúp cậu chỉnh lại điều hòa.

“Nhân ca ca ngủ ngon!” Thanh âm Khánh Thù nhẹ nhàng làm cho nghe xong rất thoải mái.

“Khánh Thù ngủ ngon!”

Tắt đi đèn ở đầu giường, Chung Nhân đứng dậy muốn đi, lại bị vật nhỏ bắt được góc áo.

“Xảy ra chuyện gì?” Chung Nhân quay đầu lại.

“Nhân ca ca đã quên hôn Khánh Thù.” Mỗi lần mama dỗ cậu ngủ sẽ hôn nhẹ cậu.

Chung Nhân ngẩn người. Không thể nào, thực sự muốn hôn? Nhìn Khánh Thù vẻ mặt chăm chú, Chung Nhân biết nếu như hắn không hôn, cậu là tuyệt không chịu ngủ.

Thế là Chung Nhân thấp người, ở trên trán Khánh Thù hôn một cái. Dừng lại một hồi, Chung Nhân lập tức đứng dậy rời đi.

May mắn lúc này gian phòng tối! Nếu như để Khánh Thù thấy mặt hắn hồng bạch tuộc, hắn thà đâm đầu vào đất.

“Ngủ ngon…” Ngáp một cái, Khánh Thù nhẹ nhàng nói.

“Ngủ ngon!” Chung Nhân ly khai gian phòng.

Về tới phòng mình, Chung Nhân nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười dễ thương của Khánh Thù.

Khóe miệng Chung Nhân bất tự giác như vẽ lên một độ cung.

Cậu, thực sự rất dễ thương…

2.

“Rời giường nào!” Chung Nhân lấy tay nhẹ nhàng lay Khánh Thù đang ngủ ở trên giường.

“Ưm. . .” Khánh Thù hơi mở mắt, nhìn Chung Nhân một lúc, sau lại nhắm mắt lại. . .Vừa mút ngón tay vừa ngủ!

Chung Nhân không khỏi cười khổ. Ai, khẳng định là vật nhỏ này ngày hôm qua quá hưng phấn, chạy tới chạy lui, mới có thể như vậy.

“Nếu Khánh Thù buồn ngủ, vậy ngày hôm nay vườn bách thú cũng đừng đi nữa!” Cố ý đem ba chữ “Vườn bách thú” nói rất lớn tiếng, làm cho thiên hạ còn đang trong giấc mộng nghe được.

Vừa nghe đến ba chữ “Vườn bách thú”, Khánh Thù lập tức dường như phản xạ có điều kiện mở mắt.

“Vườn bách thú. . . Vườn bách thú. . . Khánh Thù muốn đi vườn bách thú!” Vật nhỏ này cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh rồi.

Chung Nhân ngồi trên giường Khánh Thù, cười nói: “Vậy Khánh Thù phải nhanh rời giường!”

Khánh Thù nhu nhu con mắt, sau đó trèo lên trên đùi Chung Nhân, thơm Chung Nhân một cái “Ba”: “Nhân ca ca chào buổi sáng!”

Bởi vì Chung Nhân gần được “diễm phúc” nhận “công kích ” liên tiếp, hắn tưởng không miễn dịch không được. Thế nhưng bệnh trạng tim đập nhanh hơn vẫn chưa từng thay đổi.

“Chào buổi sáng!” Ai, hắn thật không biết là hắn là chiếm tiện nghi của Khánh Thù hay là chính Khánh Thù chiếm tiện nghi chính mình đây.

“Khánh Thù đi đánh răng trước đi, sau đó rửa mặt, thay quần áo, rồi chúng ta ăn xong điểm tâm sẽ đi vườn bách thú, có được hay không?” Chung Nhân lấy tay chải lại mái tóc loạn xạ của Khánh Thù, nói. Nhìn xem! Hắn hiện tại tuyệt đối có thể đi làm nghề bảo mẫu được!

“Dạ!” Khánh Thù cố sức mà gật đầu.

Thế là, Chung Nhân đem Khánh Thù đang ngồi trên đùi mình ôm xuống, xuống nhà chuẩn bị điểm tâm. Ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Chung Nhân không phải đi làm bữa sáng, mà chỉ là đi gọi bên ngoài mà thôi.

“Nhân ca ca, em mặc xong đồ rồi.” Một lát sau, Khánh Thù từ trong phòng đi ra.

Chỉ thấy Khánh Thù thực sự mặc cái T-shirt chim cánh cụt con béo màu hồng, bên dưới chính là một cái quần soóc màu phấn hồng. Vốn Khánh Thù đã rất dễ thương, nay mặc vào một bộ “quần áo chim cánh cụt con”, càng “khiến người phạm tội” ! Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn phấn đô đô, làm cho người khác nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Ai, đem cậu dẫn đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị người ta bắt cóc ! Chung Nhân thấy Khánh Thù động lòng người như vậy, bắt đầu lo lắng đứng lên.

Vườn bách thú.

“Nhân ca ca, anh xem! Anh xem! Là hươu cao cổ!”

“Oa! Gấu trúc thật dễ thương!”

“Vân ca ca, cái trông là lạ kia là cái gì?”

Từ lúc bước vào vườn bách thú, cũng chỉ thấy thân ảnh Khánh Thù nho nhỏ chạy tới chạy lui, không có dừng lại một lần.

Mà Chung Nhân chỉ có thể đau khổ theo sát sau cậu. Ai, ai kêu chính hắn đề nghị muốn tới vườn bách thú làm chi!

Nhìn Khánh Thù chạy tới chạy lui mà thở hồng hộc, nhưng cậu vẫn không có ý định dừng lại nghỉ ngơi, Chung Nhân chỉ có thể mạnh mẽ mà ôm lấy cậu.

“Đừng chạy nữa!” Ai, vật nhỏ này cũng quá kích động đi, vườn bách thú có gì chơi vui như vậy sao?

Khánh Thù bị ôm lấy mà bất mãn vì bị hạn chế hành động, mân mê cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói: “Em còn muốn đi vào trong đó xem mà!”

“Được, anh mang em đi.” Nói xong liền cùng Khánh Thù đi.

“Khánh Thù muốn tự đi!” Giọng nói kiên định.

“Không được! Trời nóng như thế, em chạy tới chạy lui như vậy sẽ bị cảm nắng.” Hắn dám khẳng định nếu như hắn hiện tại buông lỏng tay, vật nhỏ này nhất định sẽ lại bắt đầu chạy nước rút năm mươi mét.

“Hừ! Nhân ca ca thật xấu. . .” Khánh Thù nhỏ giọng lầu bầu.

“Đúng a, ta rất xấu! Vậy. . . Chúng ta về nhà đi.” Ha hả, cậu cho hắn không biết cách đối phó sao ?

“Không nên, không nên! Nhân ca ca là tuyệt nhất! Được không, không nên về nhà.” Khánh Thù lập tức xuất ra đòn “sát thủ!” – bắt đầu làm nũng.

“Vậy em phải ngoan ngoãn không được chạy loạn!” Ai, dù sao hắn không thể địch nổi khi cậu làm nũng.

“Dạ ! Dạ !!” Khánh Thù gật đầu như giã tỏi.

Chung Nhân đem cậu thả xuống, căn dặn nói: “Không được lại chạy nhanh như vậy!”

Nhưng ai biết, Khánh Thù vừa đặt chân xuống đất lập tức chạy vội đi ra ngoài, nhoáng cái đã không biết chạy đi đâu.

Cái tiểu quỷ này quá càn quấy rồi! Hắn vừa căn dặn cậu còn chưa tới một giây! Lúc này Chung Nhân không khỏi kính phục giáo viên nhà trẻ, dĩ nhiên có thể đối phó tiểu quỷ làm kẻ khác đau đầu.

Trải qua một người buổi sáng “kịch liệt vận động”, Khánh Thù cuối cùng cũng thể lực chống đỡ hết nổi, bắt đầu theo sát tại phía sau Chung Nhân.

“Khánh Thù, nơi đó có bán thú bông, có muốn nhìn hay không?” Chung Nhân quay đầu lại, hỏi.

“Muốn! Muốn!” Khánh Thù mới ngoan được một hồi, lại bắt đầu đấu đá lung tung.

Đi vào cửa hàng, Khánh Thù lập tức bị đám thú bông dễ thương hấp dẫn.

“Thật dễ thương a! Nhân ca ca, Khánh Thù có thể có một con không?” Dùng nhãn thần chờ đợi nhìn Chung Nhân, Khánh Thù khẩn cầu nói

“Được a! Kháng Thù thích con nào?”

“Ừm. . .” Khánh Thù suy nghĩ một chút, “Khánh Thù yếu muốn con cá sấu này! Ha hả, rất giống Nhân ca ca!”

Lúc này trên trán Chung Nhân xuất hiện vài đường hắc tuyến. Không thể nào, Chung Nhân hắn tự nhận lớn lên không làm thất vọng nhân dân toàn quốc, hẳn là còn chưa tới mức cùng cá sấu đạt tới trình độ kết thân đi.

“Anh. . . Thực sự trông rất giống cái này?” Chung Nhân cầm lấy con cá sấu màu lục, bắt đầu tỉ mỉ ngắm nghía tướng mạo nó.

“Đúng vậy! Hơn nữa, Nhân ca ca rất thích màu lục, cá sấu cũng là mà lục nha!” Khánh Thù ngây thơ tựa hồ không cảm giác ra Chung Nhân đã bị đả kích nghiêm trọng.

Thích màu lục, là giống cá sấu? Cũng chỉ có cậu nghĩ ra!

Đúng lúc này, Chung Nhân thấy hai bên trái phải có chim cánh cụt con màu phấn hồng, tâm khẽ động.

“Cái này rất giống Khánh Thù nha!” Hắn trước nói rõ, hắn tuyệt đối không phải là trả thù, mà thật là bộc phát.
“Đâu? Đâu? Là con mèo nhỏ đó sao?” Lệ Húc tựa hồ vẫn còn đang vui vẻ.

“Là con này!” Chung Vân cầm lấy chim cánh cụt con nhìn giống như viên cầu đặt ở trong tay Khánh Thù.

Nhìn chim cánh cụt con trong tay, Khánh Thù phồng hai má: “Khánh Thù không giống chim cánh cụt con!”

“Thế nhưng anh nghĩ Khánh Thù cùng cánh cụt con này rất giống a! Em cùng nó khuôn mặt đều tròn tròn viên viên, rất dễ thương a!”

Nghe được Chung Nhân nói mình dễ thương, Khánh Thù lập tức vui vẻ lên: “Thật vậy sao? Khánh Thù rất dễ thương? Vậy. . . Chim cánh cụt con này Khánh Thù cũng muốn!”

Thế là, Khánh Thù ôm “cá sấu Chung Nhân” cùng “chim cánh cụt con Khánh Thù” tâm hài lòng trở về nhà.

Hết chương 2.

Đệ tam chương

“Nhân ca ca, cái này cho anh!” Khánh Thù đem “chim cánh cụt Khánh Thù” để vào tay Chung Nhân.

“Cho anh?” Chung Nhân vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy. Anh xem, hiện tại Khánh Thù có “Nhân ca ca”, Nhân ca ca cũng có “Khánh Thù” rồi!”

Ôm lấy “Cá sấu Chung Nhân”, Khánh Thù bày ra bộ dáng hạnh phúc.

Này… Có điểm giống trong TV tình nhân trao đổi tín vật, tư định cả đời. Chỉ là, “tín vật” này hình như có điểm đặc biệt…

Cậu đem chính mình đưa cho hắn? Nhìn “Khánh Thù” trong tay Chung Nhân cảm giác được một loại rung động đặc biệt dưới đáy lòng đang nảy mầm. A, hắn là thích vật nhỏ này rồi sao?

“Khánh Thù ngày hôm nay muốn ôm nó ngủ!” Khánh Thù nở ra nụ cười ngọt ngào.

Đúng vậy, hắn là thích cậu rồi! Nụ cười ngọt ngào ấy làm Chung Nhân triệt để minh bạch cái cảm giác rung động đó là gì. Sự dễ thương của Khánh Thù, làm nũng nhu thuận, dáng tươi cười ngây thơ đều thật sâu hấp dẫn hắn, bất tri bất giác hắn đã dần dần thích thượng vật nhỏ dễ thương này mất rồi.

“Nhân ca ca! Nhân ca ca!” Nhìn thấy Chung Nhân có điểm đờ ra, Khánh Thù dùng đôi tay nhỏ bé sờ sờ gương mặt hắn.

Phục hồi lại tinh thần, Chung Nhân cầm lấy hai tay Lệ Húc, sủng nịch hỏi: “Tủ lạnh có bánh ga-tô chocolate, Khánh Thù có muốn ăn không?”

“Khánh Thù muốn ăn!” Vừa nghe đã có món điểm tâm ngọt để ăn, Khánh Thù lập tức lớn tiếng đáp. Cậu chính là yêu nhất ăn chocolate cùng kẹo a! (Nhưng bé có ăn nổi cái thằng chocolate ngồi kế bên không,hay là làm đồ ăn của nó hả)

Chung Nhân đi tới tủ lạnh lấy ra một khối bánh ga-tô chocolate đặt lên bàn, Khánh Thù lập tức đem “Cá sấu Chung Nhân” để lên trên ghế sofa, vọt tới bên cạnh bàn bắt đầu hưởng thụ mỹ vị.

Bi ai a, mị lực của hắn còn không có bằng một khối bánh ga-tô chocolate a.

Khánh Thù ăn vừa nhanh vừa vội, thiếu chút nữa một đem toàn bộ mặt bôi toàn bánh ga-tô. Chỉ chốc lát sau, trên mặt Khánh Thù đầy chocolate.

Nhìn thấy Khánh Thù như vậy trông thật “ngon miệng”, Chung Nhân nhịn không được nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, bắt đầu liếm lau chocolate trên mặt. Chung Nhân nhẹ nhàng mà liếm gương mặt Khánh Thù, ăn đi chocolate lưu lại mặt trên, mà Khánh Thù tựa hồ không có phản ứng gì, trái lại còn tùy ý Chung Nhân bài bố.(Đó,em nói ở trên rùi mà)

Một lúc lâu sau, chocolate trên khuôn mặt nho nhỏ đã bị Chung Nhân cẩn thận tỉ mỉ mà liếm sạch sẽ, đầu lưỡi Chung Nhân bắt đầu di chuyển tới trên đôi môi anh đào khéo léo…

Quả nhiên, đôi môi của vật nhỏ này so với chocolate còn ngọt hơn! Chung Nhân hôn lên mép Khánh Thù, không khỏi thầm nghĩ.

Không đúng ! Hắn đang làm cái gì thế này ?

Chung Nhân khôi phục lý trí lập tức thả Khánh Thù. Cậu trước mắt lúc này khuôn mặt hồng hồng, còn có đôi môi diễm lệ mê hoặc hắn! Trời ạ… Đối phương chính một đứa bé a! Cho dù hắn rất thích cậu, nhưng là không có khả năng…

Bị hành vi thân mật thình lình xảy ra khiến cho Khánh Thù vựng vựng hồ hồ, thật vất vả thở lại. Mà câu đầu tiên cậu nói khiến Chung Nhân thiếu chút nữa một ngã sấp xuống tại chỗ: “Nhân ca ca cũng muốn ăn bánh ga-tô sao?”

Thế là, không lâu trước còn là bầu không khí “cảnh xuân nhộn nhạo”, lập tức bị ngưng hẳn bởi một câu nói thiên chân vô tà…

“Khánh Thù ngoan, nhanh đi ngủ!”

“Nhân ca ca, còn có một chút, xem xong ta lập tức đi ngủ!” Khánh Thù xem phim hoạt hình đang đến đoạn gay cấn, đâu chịu nghe Chung Nhân đi ngủ.

“Lời này Khánh Thù đã nói qua rồi, sao qua nửa giờ rồi mà còn không có hết vậy?” Hắn biết không thể quá nuông chiều cậu.

“Rất nhanh, rất nhanh sẽ xong.” Để cậu xem đi, dù sao cũng đang nghỉ hè, không cần đi học.

Cậu ngày hôm nay tại vườn bách thú chạy đông chạy tây, khẳng định mệt muốn chết rồi, nếu để cậu xem sẽ mệt luôn mất!

“Được rồi, mau đi ngủ!” Dùng điều khiển từ xa tắt đi TV, Chung Nhân ôm lấy Khánh Thù hướng phòng ngủ đi đến.

Thấy Khánh Thù phi thường bất mãn mà mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Chung Nhân cười hỏi: “Tức giận sao?”

“Hừ!” Nhân ca ca thật xấu, không cho cậu xem TV!

Vật nhỏ không để ý tới hắn? Phải dỗ dành cậu một chút mới được.

“Vậy ngày mai anh đi mua về, cho em muốn nhìn mấy lần, muốn xem mấy lần đều được, có được hay không?”

“Thật vậy chăng?”

“Thực sự a! Vì thế Khánh Thù không cần lại bĩu môi nữa.” Cái này, “Tiểu nhân gia” của hắn thoả mãn rồi a.

“Ha hả, Nhân ca ca thật tốt!” Khánh Thù lập tức nịnh bợ, chui vào trong lòng Chung Nhân cọ cọ ngực hắn.

Tuy rằng dùng loại phương pháp này có điểm đê tiện, nhưng đối phó với “Lợi thế tiểu nhân”, hắn cũng chỉ có thể lợi dụng.

Vào trong phòng, Chung Nhân đem Khánh Thù an trí ổn thỏa trên giường, sau đó ngồi ở bên giường, theo “Lệ hành trình tự” – hôn ngủ ngon.

“Nhân ca ca ngủ ngon!” Khánh Thù nói, sau hôn “Cá sấu Chung Nhân” ôm ở trong tay, liền nằm xuống giấc ngủ.

A? Không hôn lại? Này… Chẳng phải là sau này sẽ không có đậu hũ nộn nộn ăn?

“Khánh Thù, ngươi đã quên hôn ca ca nga!” Chung Nhân làm bộ ngữ khí kinh ngạc nói.

Khánh Thù mở mắt, chỉa chỉa “Cá sấu Chung Nhân” trong lòng nói: “Ta vừa hôn rồi!”

Cậu thật sự đem cái con hà mã xấu xí này trở thành hắn sao?

“Vậy sau này ca ca có phải hay không chỉ cần dẫn nó đi ra ngoài chơi là được?” Lôi ra “Chim cánh cụt Khánh Thù”, Chung Nhân hàm súc “uy hiếp” nói.

“Không được, không được! Phải là dẫn Khánh Thù ra ngoài đi chơi!”

“Ha hả, ta là đưa “Khánh Thù” đi ra ngoài chơi a!” Chung Nhân lắc lắc trong tay con thú bông.

“Nó… Nó không phải Khánh Thù!” Khánh Thù gấp gáp biện giải.

“Vậy nó cũng không phải ta nha!” Tuy rằng cùng một tiểu hài tử mười tuổi đùa giỡn tâm cơ có điểm đê tiện, nhưng vừa nghĩ đến cái hôn của Khánh Thù… Ha hả, hắn coi như là một người ác đi!

“A… Hình như là…” Suy nghĩ một hồi, nghĩ Chung Nhân nói có điểm đạo lý, thế là đứng dậy hướng mặt Chung Nhân “Ba” một cái.

Mà cái tên “sói” háo sắc đạt thành tâm nguyện kia ôm lấy Khánh Thù, hôn một cái trên mặt cậu.

“Ngủ ngon!” Khánh Thù ngáp một cái, liền ôm “Cá sấu Chung Nhân” đi vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon!” Tắt đèn, Chung Nhân rời khỏi gian phòng.

Tới nửa đêm, Chung Nhân lén lút đi vào phòng Khánh Thù.

Nhìn Khánh Thù đang ngủ say, hắn cẩn cẩn dực dực vươn tay chạm đến gương mặt cậu, một loại hạnh phúc thỏa mãn chợt sinh ra.

Đúng vậy, thật sự là hắn đã thích vật nhỏ này rồi. Chậm rãi, Chung Nhân cúi đầu…

2.

Từ sau khi Chung Nhân lý giải được việc mình đối với Khánh Thù là có tình cảm, hắn đối Khánh Thù càng thêm sủng ái. Chỉ cần là yêu cầu của vật nhỏ, hắn không ngần ngại mà làm. Đương nhiên, còn có điều kiện đi kèm…

“Nhân ca ca, đây là cái gì?” Chỉ vào kem ly trên quảng cáo, Khánh Thù một bên chảy nước miếng một bên hỏi Chung Nhân.

Thật là cánh cụt con tham ăn! Vừa nhìn thấy đồ ngọt là chảy nước miếng. “Đây là kem ly ốc quế.”

“Kem ly cũng ốc quế sao?” Khánh Thù hai mắt phát quang nhìn chằm chằm màn hình TV, hận không thể đem kem ly trong TV nuốt vào.

“Đúng vậy, cái ốc quế đều là chocolate, đem kem ly cùng hoa quả để vào cái ốc quế chocolate là có thể ăn.” Chung Nhân kiên trì giải thích.

“Oa ~ vậy khẳng định ăn rất ngon!” Lúc này nước bọt Khánh Thù thực sự chảy ra rồi.

“Khánh Thù muốn ăn sao?” Chung Nhân gian tà… Không! Là mỉm cười hỏi Khánh Thù.

“Muốn! Muốn!” Khánh Thù hai mắt phát quang nhìn Chung Vân.

“Được, ngày mai anh sẽ đưa em đi! Vậy Khánh Thù muốn cảm ơn anh thế nào đây?” Hắc hắc, chim cánh cụt rơi vào miệng sói… Không! Là “miệng cá sấu” . (Như nhau cả thui ==)

“Nhân ca ca tuyệt nhất!” Mạnh nhào tới trong lòng Chung Nhân, điềm đạm mà làm nũng.

“Thiếu nha!” Chung Nhân mỉm cười lắc đầu.

“Ba Ba!” Khánh Thù ở tại trên mặt hắn mà hôn hai cái thật kêu.

“Vẫn thiếu…” Đem thân thể nho nhỏ của Khánh Thù dán vào trong ngực, chính đại quang minh mà sỗ sàng (Sàm sỡ con nít là có tội nga~~). Ha hả, thân thể tựa như hương lại nhuyễn, ôm lấy thật là thoải mái! Sau này coi như là gối ôm của hắn đi.

Còn không được sao? Khánh Thù ngẩng đầu nhìn Chung Nhân.

Thấy bộ dáng Khánh Thù ngây thơ, Chung NHân không khỏi ở trong lòng cảm thán: Ha hả, dù sao cũng là tiểu hài tử a! Thế là, hắn ám chỉ mà chỉ chỉ miệng mình, nói: “Hôn ở đây!”

Khánh Thù ngẩn người, sau đó trực tiếp đi tới. Ai, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cái gì cũng đều không hiểu, vậy mới nói “lòng người hiểm ác đáng sợ” đi…

Khánh Thù ngẩng đầu, dùng miệng hôn lên môi Chung Nhân. Ngay khi cậu định rời đi thì Chung Nhân chăm chú lập tức áp lên cậu.

Chung Nhân nhẹ nhàng mà vuốt ve đôi môi non mềm của Khánh Thù, dùng lưỡi đảo quanh cái miệng nhỏ nhắn của cậu. Từng hưởng qua tư vị ngọt ngào, Chung Nhân tham lam liếm hút cái miệng nhỏ nhắn mê hoặc hắn.

“Ưm…” Chưa bao giờ trải qua khiêu khích như vậy, Khánh Thù nhịn không được ngâm khẽ .

Nghe thế một tiếng rên rỉ ngọt ngào, Chung Nhân hôn sâu sắc hơn, tình cảm mãnh liệt quấn lấy cái lưỡi đinh hương ngây ngô.

“A…” Khánh Thù bị hôn đến khó có thể hô hấp, thống khổ rên rỉ khiến Chung Nhân không muốn kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.

Vật nhỏ lập tức té xỉu tại trong lòng Chung Nhân,… Đang ngủ…

Chung Nhân cười khổ nhìn khuôn mặt đang ngủ dễ thương của cậu. Xem ra, con đường của bọn họ còn dài…

Ngày tháng ngọt ngào, luôn luôn rất tuyệt, thời gian lơ đãng trôi, ngày “Ở chung” rồi cũng sẽ kết thúc.



“Khánh Thù, baba mama ngày mai sẽ trở lại!” Sờ sờ đầu Khánh Thù, Chung Nhân nói cho cậu cái tin tức tốt này.

“Vậy ngày mai Khánh Thù có thể nhìn thấy mama?” Khánh Thù đã hai cuối tuần không có mama bên cạnh rồi.

“Đúng vậy!” Chung Nhân xoa nắn khuôn mặt béo mập của cậu.

“Ngày mai có thể nhìn thấy mama rồi!” Khánh Thù vui sướng nhảy dựng lên. Tuy rằng hai người cuối tuần đều có Chung Nhân bồi cậu, nhưng đối với một hài tử chỉ có mười tuổi mà nói, địa vị mẫu thân là khó có thể thay thế được.

Thấy Khánh Thù hài lòng như vậy, Chung Nhân cũng theo đó mà tâm tình khoái trá lên. Thế nhưng vừa nghĩ đến baba cùng dì Thạc một hồi sẽ về nhà, hắn sẽ không có hương hương nộn nộn đậu hũ ăn, sẽ trở nên phi thường uể oải. Ai, hai ngày này thói quen ăn đậu hũ hình thành, muốn hắn lập tức ngừng ăn, hắn sao vậy khả năng nhẫn được.

Đúng lúc này, một tiếng tiếng sấm rất lớn vang lên, tiếp theo, là thanh âm trời mưa tí tách.

“Oa!” Vật nhỏ bị kinh hách lập tức trốn vào trong lòng Chung Nhân.

“Chớ sợ chớ sợ, chỉ là sét đánh mà thôi.” Vỗ vỗ bảo bối trong lòng, Chung Nhân thoải mái nói.

Vừa dứt lời, lại một tiếng sấm, tiếp theo, toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối…

“Ô…” Khánh Thù bị tiếng sấm cùng bóng tối dọa sợ đến khóc.

“Ngoan, không có việc gì đâu, chỉ là cúp điện mà thôi.” Ôm lấy Khánh Thù đang khóc, Chung Nhân lấy tay vuốt ve sợi tóc mềm nhẹ của cậu.

“Ô…” Khánh Thù vẫn như cũ thương tâm khóc nức nở.

“Khánh Thù không khóc, ngày hôm nay anh cùng em ngủ có được không?” Nâng lên khuôn mặt cậu nhẹ hôn lên giọt nước mắt vẫn còn đọng ở trên mặt.

“Thực sự? Ngày hôm nay Nhân ca ca cùng Khánh Thù ngủ?” Ngừng khóc, Khánh Thù rưng rưng hai mắt nhìn Chung Nhân.

“Đương nhiên a! Ngày hôm nay anh ôm Khánh Thù ngủ.” Hắc hắc, ngẫm lại thật hài lòng. Hoàn hảo lúc này cúp điện, bằng không thấy dáng vẻ Chung Nhân chảy nước miếng, Khánh Thù khẳng định sẽ khóc còn lợi hại hơn!

“Dạ… Khánh Thù muốn cùng Nhân ca ca ngủ!” Khánh Thù dùng ngữ khí rất kiên định đáp lại.

“Ha ha, vậy Khánh Thù phải để anh ôm ngủ nha.” Thịt cánh cụt con nhanh đến bên miệng rồi.

“Ưm! Khánh Thù rất thích Nhân ca ca ôm nha, bởi vì trong lòng Nhân ca ca rất ấm áp , rất thoải mái.” Quả nhiên, cánh cụt con này tự đưa mình nhảy tới trong tay con sói lớn gian ác a… Không, là cá sấu!

Thế là, con cá sấu này… Không, là Chung Nhân, đem Khánh Thù ôm vào phòng mình, sau đó phóng tới trên giường, cùng cậu nằm xuống…

Chung Nhân đem Khánh Thù ôm vào trong ngực, để cậu kề sát tại bên ngực mình, nhẹ nhàng xoa sợi tóc mềm mại của cậu.

“Khánh Thù thích Nhân ca ca sao?” Chung Nhân thấp trầm hỏi.

Vật nhỏ giơ đầu lên dán tại trước ngực Chung Nhân, mở con mắt thật to nhìn Chung Nhân, sau thoáng cái nằm lên trên người hắn: “Khánh Thù đương nhiên thích anh nha!”

Chung Nhân lộ ra nụ cười thỏa mãn, tay xoa xoa lưng Khánh Thù.

Mà vật nhỏ tựa như con mèo nhỏ, thoải mái mà nhắm mắt lại, làm nũng tại trong lòng hắn cọ cọ.

Cọ một hồi, đột nhiên cậu ngẩng đầu hỏi: “Vậy Nhân ca ca thì sao? Thích Khánh Thù không?”

Chung Nhân cười mà không đáp, chỉ là trở mình một cái, đem Khánh Thù đặt ở dưới thân, cúi đầu bắt đầu tập kích cái miệng nhỏ nhắn non mềm hồng nhuận.

“Ưm…” Bị Chung Nhân đặt ở dưới thân, hơn nữa bị hắn mãnh liệt hôn sâu, tiếng rên rỉ rất nhanh từ cái miệng nhỏ nhắn của Khánh Thù bật ra.

Nghe thế tiếng rên rỉ mỹ lệ, Chung Nhân càng thêm hôn sâu hơn.

“Ư… A…” Khí tức nóng cháy tại trên mặt, vật nhỏ lần thứ hai khinh suyễn .

Ly khai đôi môi hòng phấn làm kẻ khác si mê, Chung Nhân bắt đầu khẽ liếm vành tai, cổ… của cậu.

“Không nên… Ha… Thật nhột…” Chịu đựng không được vành tai bị liếm láp, Khánh Thù hai tay nhỏ bé vô lực khước từ.

Thấy vật nhỏ phản kháng, Chung Nhân chế trụ đôi tay nhỏ bé lộn xộn, đặt ở hai bên.

“Khánh Thù ngoan… Không nên lộn xộn…” Tiếng nói khàn khàn ở tại bên tai Khánh Thù nỉ non.

“Thế nhưng… Rất nhột…” Tuy rằng lúc này thấy không rõ biểu tình của vật nhỏ, nhưng tiếng rên rỉ hoặc nhân của cậu không thể nghi ngờ đã kích thích nỗ lực áp chế chính mình của Chung Nhân.

“Trời ạ… Em sao có như thế dễ thương?” Kêu rên một tiếng, Chung Nhân cúi đầu điên cuồng mà cuốn lấy đôi môi mềm mại của người dưới thân.

“Ô… Đau…” Đau đớn kịch liệt khiến Khánh Thù nhịn không được rớt xuống nước mắt.

“Đừng khóc…” Đình chỉ tàn sát bừa bãi, Chung Nhân ôn nhu dùng lưỡi trấn an đôi môi đã bị lộng thương của cậu.

“Ô… Anh không thích Khánh Thù có đúng hay không?” Thanh âm nức nở thật sâu khiến tâm Chung Nhân đau nhức.

“Sao có thể, anh thích Khánh Thù nhất!” Ai, vật nhỏ này lại suy nghĩ miên man nữa rồi.

“Vậy vì sao anh cắn Khánh Thù?” Ô… Rất đau a!

“Này không phải là cắn, là hôn! anh thích Khánh Thù, rất thích Khánh Thù a.” Chung Nhân thân mật gõ đầu vật nhỏ.

“Thật vậy chăng? Nhân ca ca rất thích Khánh Thù?”

“Đương nhiên! Anh thích Khánh Thù nhất!” Chung Nhân ôn nhu hôn giọt nước mắt trên mặt cậu.

“Nhân ca ca, ôm một cái!” Nghe xong đáp án muốn nghe, Khánh Thù lập tức bắt đầu làm nũng.

Này… Cậu này là đang trở thành nhiệt tình mời gọi hắn sao?

“Anh ôm một cái!” Nhìn thấy Chung Nhân không hề làm gì, Khánh Thù nhắc nhở sờ sờ khuôn mặt Chung Nhân đang sững sờ.

“Ha hả, được, anh ôm.” Chung Nhân bay qua, đem Tiểu Thù nằm ở trên người mình, nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu.

Ngày hôm nay… Bỏ qua cậu vậy…

Theo tiết tấu vỗ vỗ lưng Khánh Thù, Chung Nhân hưởng thụ khí tức ngọt ngào cậu thở ra.

“Ngủ ngon…” Mơ mơ màng màng nói ra, Khánh Thù trầm trầm đi vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon… Bảo bối của anh.” Biểu lộ chính là lời nói, tiểu bảo bối của hắn có hiểu không?

Ánh trăng yếu ớt bao phủ trên giường hai người đang dựa sát vào nhau, làn sương mù từ ánh trăng phủ trên giường càng tăng thêm bầu không khí trong gian phòng tối.

Hết chương 3.

Đệ tứ chương



1.



“Cuối cùng về đến nhà rồi!” Thanh âm Mẫn Thạc thả lỏng. Hai cái cuối tuần này nàng rất nhớ mong con trai của nàng a.



“Chúng ta đi nhìn Khánh Thù đi!” Kim Chung Đại có thể nhìn ra bà xã đã nhớ con đến sốt ruột rồi.



“Ừm!” Mẫn Thạc rất nhanh đi đến phòng ngủ của Khánh Thù



“Hả? Sao không có ai?” Mẫn Thạc mở cửa phòng, nhưng thấy bên trong không có một bóng người.



“Chắc là đang ở WC chăng?”



“Cũng không có!” Mẫn Thạc bắt đầu lo lắng.



“Đừng nóng vội, đi hỏi Chung Nhân xem sao!” Kim Chung Đại trấn an bà xã.



Hai người đi tới phòng Chung Nhân, vừa muốn gõ cửa thì từ bên trong truyền ra âm thanh.



“A… Đau quá… Dừng lại… Nhân ca ca…” Trong phòng truyền ra tiếng Khánh Thù thở hổn hển gấp gáp.



“Ha hả, mới vậy sao đã được?” Truyền ra tiếng Chung Nhân cười xấu xa.



“Nha… A… Không nên…”



Nghe được tiếng kêu của Khánh Thù, Kim Chung Đại nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng ra, quát: “Tiểu tử thối! Sao mày dám…”



Kim Chung Đại cơn giận đùng đùng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh trong phòng mà xẹp xuống, nuốt lại trong họng.



Chỉ thấy trong phòng Chung Nhân, lông vũ lả tả bay, mà trên giường, Chung Nhân cầm trong tay gối đầu đã bị phá đang chuẩn bị “công kích” Khánh Thù đang dựa vào trên giường.



“Hai người đã về rồi!” Buông gối đầu lông vũ trong tay, Chung Nhân mỉm cười với hai người đang đứng ở cửa chào hỏi.



“Hai đứa đang chơi gì thế? Đùa thành như vậy…” Nhìn thấy thảm trạng trong phòng, Mẫn Thạc mở to hai mắt hỏi Chung Nhân.



“A… Ha hả, là đấu ‘gối đầu’.” Chung Nhân gãi gãi đầu, cười trừ trả lời.



“Ha hả, thì ra là đang đùa a.” Kim Chung Đại cười khúc khích. Thật là, hù chết y rồi, năm nay tuổi đã lớn, trái tim cũng không còn tốt nữa.



“Mama!” Thật vất vả từ trên giường đứng lên, Khánh Thù vừa nhìn thấy Mẫn Thạc lập tức như siêu nhân chạy vọt tới.



Mẫn Thạc hài lòng ôm lấy cậu, hôn lên cái mặt mũm mĩm của cậu: “Khánh Thù có nhớ mama không?”



“Có a!” Khánh Thù lập tức gật đầu.



“Ngoan!”



“Baba!” Nhìn thấy Kim Chung Đại, Khánh Thù ngọt ngào hô.



“Khánh Thù ngoan!” Từ trong tay Mẫn Thạc “đoạt lấy” Khánh Thù, Kim Chung Đại cũng mạnh hôn cậu một cái. Quả nhiên, Khánh Thù thật dễ thương, không giống như cái người kia, ai… Không thể so sánh a!



Thấy Khánh Thù vẫn bị Mẫn Thạc cùng Kim Chung Đại hôn, ôm, ngực Chung Nhân có cảm giác khó chịu.



Hừ, cha thối cùng dì Thạc trở về phá hỏng “thế giới hai người” của hắn cùng vật nhỏ hắn đã không tính toán rồi, vậy mà lại còn ăn đậu hủ non mềm dễ thương của hắn???



Thực sự là, Chung Nhân lại không chịu ngẫm lại, hai tuần qua hắn chẳng phải cũng ăn đậu hũ của vật nhỏ nhiều như vậy, hiện tại Khánh Thù chỉ bất quá cùng baba mama thân thiết một chút, hắn vậy mà lại còn dấm chua đổ ào ào. Tính độc chiếm của hắn cũng thật là quá mạnh mẽ rồi.



“Khánh Thù sao lại ở trong phòng con?” Mẫn Thạc hỏi.



“Ngày hôm qua cúp điện, có sét đánh. Khánh Thù sợ, con cùng thằng bé ngủ.” Nhìn xem, nói xong thật dễ nghe, rõ ràng là mong muốn chiếm tiện nghi của người ta.



“Khánh Thù đã làm phiền con rồi.” Mẫn Thạc cười cười.



“Không có, Khánh Thù rất ngoan.”



“Tốt!” Xem ra, cảm tình của hai đứa rất tốt.



“Nào, mama ôm Khánh Thù đi đánh răng rửa mặt.” Mẫn Thạc hướng Kim Chung Đại vươn tay, ý bảo y thay đổi người.



“Khánh Thù muốn Nhân ca ca ôm!” Khánh Thù chỉ chỉ Chung Nhân vẫn còn đang ngồi ở trên giường.



Thật là hắn không ngờ tới a. Chung Nhân vừa cảm động vừa đi tới trước mặt Kim Chung Đại tiếp nhận vật nhỏ.



Bọn họ… Cảm tình đã tới mức độ này rồi sao? Kim Chung Đại cùng Mẫn Thạc cùng nghi hoặc nhìn nhau.



Tuy rằng những ngày ở chung cùng sinh hoạt ngọt ngào đã kết thúc, nhưng bước hai trong quan hệ của hai người mới chỉ là bắt đầu mà thôi…



Khánh Thù giận dỗi.



Khánh Thù vốn dĩ vẫn rất ngoan, rất nghe lời, cũng không giận dỗi, nhưng, đó là trước khi gặp Chung Nhân.



“Cục cưng ngoan, con đã một ngày đêm không ăn gì rồi, lại đây, ăn chút cháo đi.” Đây là Mẫn Thạc lần thứ n dỗ Khánh Thù.



“Khánh Thù không muốn ăn…” Khánh Thù cong cong cái miệng nhỏ nhắn, chùm chăn nhô cái mông lên.



Nhân ca ca tại sao còn không trở về… Chậm quá đi…



“Ai, cái tiểu tử thối kia sao còn chưa trở về?” Dáng vẻ Khánh Thù khổ sở khiến cho Kim Chung Đại rất yêu thương. Đều do tiểu tử thối kia, còn chưa cút trở về!



“Khánh Thù ngoan, ca ca cùng bạn học đi ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ về nhà.” Ai, con trai của nàng hiện tại chỉ biết có Nhân ca ca, đến chính mình nói cũng không chịu nghe nữa.



“Thế nhưng… Khánh Thù nhớ anh… Oa oa…” Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt kìm nén đã một ngày đêm cuối cùng nhịn không được chảy ra.



“Khánh Thù ngoan đừng khóc!”



“Khánh Thù đừng khóc, baba lập tức gọi điện thoại kêu Nhân trở về.”



Nhìn thân thể nho nhỏ của Khánh Thù cuộn trong chăn nức nở, vợ chồng Kim Chung Đại luống cuống tay chân.



Kim Chung Đại cầm lấy điện thoại di động vừa muốn bấm số thì thanh âm mở cửa truyền đến.



“Nhất định là cái tiểu tử thối kia!” Kim Chung Đại chạy vọt tới cửa, thấy Chung Nhân đang đứng ở cửa cởi giày.



“Hừ, ngươi cũng còn biết trở về sao?” Kim Chung Đại hừ lạnh một tiếng.



“Hửm?” Chung Nhân nghi hoặc nhìn Kim Chung Đại. Hắn trước đây cùng bạn học đi ra ngoài chơi suốt đêm y cũng không quản a. Chung Nhân nhìn đồng hồ đeo tay, mới chín giờ mà! Hắn là nhớ Khánh Thù muốn chết mới trở về sớm tới như thế. Lão ba hắn sao lại tức giận a?



“Hừ, ngươi đi xem Khánh Thù đi.” Y nói xong liền xoay người đi tới phòng của Khánh Thù.



Khánh Thù? Lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện? Chung Nhân lập tức phóng tới phòng của Khánh Thù.



“Khánh Thù!” Chạy đến bên giường Khánh Thù, thấy cậu cả người đều chui vào trong chăn.



Nghe thấy thanh âm của Chung Nhân, Khánh Thù từ trong chăn chui ra, vừa thấy là Chung Nhân đã trở về, cả người bổ nhào về phía hắn.



“Nhân ca ca… Oa oa…”



“Khánh Thù ngoan, không khóc.” Chung Nhân vội vã dỗ dành thiên hạ trong lòng. Vật nhỏ của hắn đã xảy ra chuyện gì? Sao vừa nhìn thấy hắn về nhà liền khóc dữ dội như vậy?



“Thằng bé một ngày đêm đều không nhìn thấy con, gì cũng không chịu ăn, vẫn ở trên giường khóc chờ con về.” Trong giọng nói của Mẫn Thạc bộc lộ rõ sự yêu thương.



“Đừng khóc, đừng khóc, anh không phải đã trở về rồi sao?” Thật chết tiệt! Sớm biết thế đã không đồng ý với đám người kia đi ra ngoài chơi.



“Uhm…” Thanh âm dần dần chuyển thành tiếng nức nở, thế nhưng Khánh Thù như cũ dán ở trong lòng tại Chung Nhân không chịu rời đi.



“Khánh Thù đói bụng không?” Vật nhỏ đáng thương, một ngày đêm không ăn gì rồi.



“Có chút đói…” Toàn bộ mặt đều chôn trong quần áo Chung Nhân, thanh âm có điểm rầu rĩ.



“Ngoan, anh đút Khánh Thù ăn có được hay không?”



“Được…”



“Con đi cho Khánh Thù ăn, hai người đều đi nghỉ ngơi đi.”



Chờ Mẫn Thạc cùng Kim Chung Đại đi ra, “đuôi sói” của Chung Nhân lập tức lộ ra.



“Khánh Thù nhớ anh sao?” Hai “Hàm răng” bắt đầu hướng “Chim cánh cụt con” giở trò.



“Nhớ! Rất nhớ!” Khánh Thù vừa gật đầu vừa dùng sức chui vào trong lòng Chung Nhân.



“Ha hả, cục cưng ngoan!” Chung Nhân nâng đầu cậu lên, khẽ liếm gương mặt cậu.



“Ưm…” Khánh Thù thoải mái nhắm hai mắt lại.



“Ha hả, đừng ngủ, nào, anh giúp Khánh Thù ăn.” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng đáng yêu a!



“Anh đã ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng nhau ăn có được hay không?” Khánh Thù cầm lấy tay Chung Nhân ngọt ngào hỏi. Ha hả, cuối cùng có thể cùng Nhân ca ca làm nũng rồi.



“A? Khánh Thù muốn cùng anh ăn?” Trong mắt Chung Nhân lộ ra một tia “tà ác” .



“Dạ! Dạ!” Khánh Thù một ngày đêm không có Chung Nhân liều mạng gật đầu.



“Được, vậy cùng nhau ăn đi.” Đây chính là vật nhỏ tự mình yêu cầu, hắn Chung Nhân không thể không ăn đậu hũ của hắn nha.



Chung Nhân cầm lấy một chén cháo đặt ở trên tủ đầu giường, tự mình uống một ngụm, cúi người hướng cái miệng nhỏ nhắn của Khánh Thù mà tới.



“Ưm!” Đột nhiên bị hôn, Khánh Thù lại càng hoảng sợ.



Chung Nhân đem cháo chậm rãi đi vào trong miệng Khánh Thù, dùng lưỡi khẽ liếm đầu lưỡi cậu.



Khánh Thù từ lâu đã đem cháo nuốt vào bụng, Chung Nhân thế nhưng hoàn toàn không có ý định rút lui, trái lại còn kịch liệt tại ở trong cái miệng bé nhỏ đang hé mở cướp đoạt.



“Ư… A…” Bị Chung Nhân điên cuồng triền miên, vật nhỏ không khỏi phát sinh tiếng ngâm khẽ.



“Không được!” Đột nhiên rời đi đôi môi mật ngọt khiến kẻ khác phải bị mê hoặc, Chung Nhân khẽ hô một tiếng.



Không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì đến sáng mai cũng chỉ có uy (cho Khánh Thù ăn) được một ngụm



a.



“Hửm?” Khánh Thù dùng nhãn thần mê ly nhìn về phía Chung Nhân, không làm tiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?



“Không có gì!” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Chung Nhân bắt đầu quy củ cầm lấy bát, dùng phương pháp “phổ thông” đút cháo cho vật nhỏ.



Thực sự là, hắn hẳn là phải nghiêm khắc dạy dỗ lại chính mình, nếu hắn mà còn tiếp tục như thế, trong tương lai hắn nhất định sẽ hóa thành đại sắc lang tàn phá đóa hoa của tổ quốc mất!



Vui sướng luôn luôn đi rất mau.



Thời gian ngọt ngào vĩnh viễn sẽ không dài



Huống chi… Cậu rồi sẽ có ngày phải dời đi…



Tỉnh mộng đẹp, lưu lại chỉ có khổ đau…



Chung Nhân nằm ở trên giường, khổ sở nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay tại phòng khách …



“Cục cưng, sau này con muốn kết hôn với người vợ như thế nào?” Mẫn Thạc lấy con trai, giống như trêu đùa hỏi.



“Muốn kết hôn với người giống như mama vậy!” Trong cảm nhận của Khánh Thù mama là tuyệt nhất.



“Ha hả, nịnh mama nha!” Nhéo nhéo khuôn mặt Khánh Thù, Mẫn Thạc hài lòng nở nụ cười.



Nghe thấy vậy, Chung Nhân chấn động một chút.



Đúng vậy… Dì Thạc nhất định mong muốn Khánh Thù cưới vợ a…



Hắn dĩ nhiên cũng không có nghĩ tới điều này, là quá hạnh phúc mà đã quên lo lắng? Hay là hắn cố tình trốn tránh…



Có lẽ thời gian tới đây… Hắn cần buông tha…



Chỉ cần không nghĩ tới nữa… Không nghĩ nữa…



Khổ sở một ngày đêm, Chung Nhân hạ quyết tâm.



Buổi tối, Chung Nhân đi vào phòng Khánh Thù.



“Nhân ca ca!” Nhìn thấy Chung Nhân, Khánh Thù lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, cả người hướng hắn nhào tới.



“Cẩn thận!” Chung Nhân cấp tốc bước tới, tiếp được cái tiểu quỷ không nghe lời này.



“Thực là, sao lại xằng bậy như vậy?” Lấy tay điểm điểm mũi cậu, Chung Nhân tức giận răn dạy.



“Ha hả, Khánh Thù thấy anh nên rất vui a!” Khánh Thù vui mừng ôm lấy Chung Nhân.



Nếu như là trước đây, Chung Nhân có thể cả tiếng răn dạy cậu, làm cho cậu khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng, ở chung thời gian dài quá Khánh Thù dần dần cảm thấy Chung Nhân chiều cậu so với mama còn nhiều hơn liền không sợ nữa. Hơn nữa cậu biết, chỉ cần cậu làm nũng, Chung Nhân liền không có cách nào mà tức giận.



“Ai… Em nha…” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng hiểu được nhược điểm của hắn!



“Ngoan, mau đi ngủ.” Bế Khánh Thù an bài ổn thỏa trên giường, Chung Nhân ở bên cạnh ngồi xuống.



“Khánh Thù thích anh không?” Chung Nhân vừa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh Thù vừa hỏi.



“Đương nhiên thích a!”



Chung Nhân mỉm cười, có thể… Như vậy là tốt lắm rồi…



“Khánh Thù rất mong muốn lớn lên lấy vợ sao?” Trên mặt tuy cười, nhưng ngực lại đau không gì sánh được.



“Dạ! Khánh Thù trưởng thành muốn kết hôn với một người giống như mama, vừa đẹp lại dịu dàng.” Thì ra dáng tươi cười dễ thương cũng có thể đả thương người đau như vậy.



“Phải…” Hắn sớm nên hiểu ra Khánh Thù đối với hắn chỉ là ỷ lại mà thôi, cùng với tình cảm của hắn… là hoàn toàn khác nhau.



“Được rồi, Khánh Thù ngủ đi…”



“Dạ…” Ôm lấy bên người con ca sấu màu xanh, Khánh Thù dần dần chìm vào giấc ngủ.



Cúi đầu nhìn Khánh Thù vừa tiến vào mộng đẹp, Chung Nhân cúi đầu, hôn cậu…



“Đây là một lần cuối cùng anh hôn em…” Để cho lời nói dần dần phiêu xa, gian phòng, mất đi sự ấm áp vốn có của nó…



Thong thả bước về phòng mình, Chung Nhân nằm ở trên giường, cầm lấy chim cánh cụt con màu hồng phấn.



Cậu… Thực sự rất dễ thương… Nhìn chim cánh con trong tay, Chung Nhân lần thứ hai cảm thán.



“Nếu có thể… Anh muốn nuốt lời…” Hôn chim cánh cụt con trong tay một cái, Chung Nhân cười khổ châm chọc chính mình.



“Ha hả, có lẽ hôn mày sẽ tốt hơn…” Nhắm mắt lại, đem chim cánh cụt con ôm vào trong ngực, tựa như… trước đây ôm Khánh Thù vậy…



“Ai… cùng em ngây ngốc đã lâu, cũng bị em truyền cho cái tính khóc lóc rồi…” Mỉm cười khó khăn, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống.



“Vì sao?” Ôm chặt chim cánh cụt con trong lòng, Chung Nhân không khỏi run lên…



Sẽ đem sự dễ thương của ngươi, sự làm nũng của ngươi, nụ hôn của ngươi… giấu vào trong hồi ức…



Hãy cho phép anh ở trong một góc âm thầm nhớ tới em…



Bởi vì, không nghĩ tới em nữa — anh làm không được.

Đệ tứ chương

2.

“Nhân ca ca, rời giường mau…” Khánh Thù túm túm áo ngủ của Chung Nhân còn đang ngủ say, mà Chung Nhân tựa hồ không có dấu hiệu chuyển tỉnh.

Trên thực tế Chung Nhân vẫn luôn tỉnh, chỉ là hắn không muốn rời giường, không muốn đối mặt với người mà hắn muốn quên mà quên không được.

“Nhân ca ca!” Chưa từ bỏ ý định, Khánh Thù như cũ nỗ lực lay tỉnh hắn. Nhân ca ca xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay muộn vậy rồi mà vẫn chưa có tỉnh, bình thường đều là hắn gọi tỉnh mình dậy a.

Thấy Chung Nhân không chịu dậy, Khánh Thù lo lắng: Nhân ca ca có phải sinh bệnh rồi không? Cậu lập tức trèo lên giường Chung Nhân, lấy tay nhẹ nhàng xoa cái trán của hắn.

“Có khi nào lại nóng rần lên rồi?” Khánh Thù vẻ mặt lo lắng nhìn Chung Nhân.

Nghe thấy thanh âm lo lắng của Khánh Thù, Chung Nhân tâm có chút dao động. Nếu như là trước đây, hắn sẽ không chút do dự đem cậu ôm vào trong ngực! Thế nhưng hiện tại, hắn không thể…

“Anh không sinh bệnh.” Giật ra đôi tay nhỏ bé đang nhẹn nhàng xoa xoa cái trán của mình, Chung Nhân lạnh lùng nói.

“Nhân ca ca, Anh tỉnh!” Cuối cùng thấy Chung Nhân mở mắt, Khánh Thù hưng phấn muốn nhào tới trong lòng hắn, lại bị Chung Nhân tay không lưu tình ngăn lại.

“Khánh Thù đói bụng rồi, anh đi ra ngoài mua bữa sáng.” Nói xong, liền xuống giường rời khỏi phòng.

Không có cảm giác được sự kì lạ của Chung Nhân, Khánh Thù lên tiếng nhảy xuống giường đi theo phía sau Chung Nhân.

“Khánh Thù, bài tập hè làm xong rồi sao? Sắp khai giảng rồi.” Thấy thân ảnh nho nhỏ vẫn đi theo phía sau, Chung Nhân mở miệng.

“Còn chưa có xong, còn có một chút.” Khánh Thù đắc ý cười cười.

“Vậy đi làm xong đi!” Xoay người, Chung Nhân nghiêm túc nhìn Khánh Thù

“Khánh Thù muốn Nhân ca ca giúp!” Nắm lấy tay Chung Nhân, Khánh Thù ngây thơ làm nũng. Nhân ca ca còn chưa làm bài tập cùng cậu a.

“Không được! Em tự mình làm đi!” Kìm xuống đau lòng, Chung Nhân run rẩy nói ra những lời này.

“Vì sao a?” Con mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Chung Nhân. Trước đây, mặc kệ cậu đưa ra yêu cầu gì, Nhân ca ca đều sẽ đồng ý, thế nhưng hiện tại…

“Có phải Khánh Thù không ngoan, muốn làm anh tức giận?” Cắn chặt môi dưới, Khánh Thù khổ sở buông ra áo của hắn.

“Ai…” Chung Nhân ngồi xổm xuống, gạt đi giọt nước mắt đã chảy ra viền mắt.

Thực sự là! Kiên trì tới cuối cùng, hắn chính là đánh không lại nước mắt của cậu…

“Khánh Thù không có không ngoan, thế nhưng bài tập là phải tự làm mới đúng a, thầy giáo cũng đã nói qua đúng không?” Ham muốn được ôm lấy Khánh Thù ngừng lại, trái lại vỗ vỗ lên vai cậu.

“Dạ…” Khánh Thù hấp hấp mũi.

“Ngoan, anh ra ngoài mua bữa sáng, Khánh Thù sẽ được ăn bánh kem.” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng Chung Nhân rời đi, Khánh Thù cảm thấy cảm giác cô đơn nói không nên lời…

Chung Nhân đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm.

Nghĩ đến Khánh Thù khóc, trong lòng Chung Nhân hối hận không ngừng.

“Xin lỗi… Thế nhưng… Anh chỉ có thể làm như vậy…” Mở ra nước lạnh dội lên người, Chung Nhân không cảm nhận được cái lạnh một chút nào…

Ngày khai giảng rất mau sẽ tới, thế nhưng đối với người đang tâm loạn như Chung Nhân mà nói thì đây chính là cơ hội trốn tránh tốt nhất. Chỉ cần đến khai giảng, thời gian hắn cùng Khánh Thù ở chung sẽ ít đi, như vậy đối với tình cảm của hắn… Hẳn là cũng có thể nhạt đi?

Đối với sự lãnh đạm của Chung Nhân, Khánh Thù cũng dần dần có thể cảm giác được.

“Nhân ca ca, ngày hôm nay anh chưa có hôn Khánh Thù!” Khánh Thù nhắc nhở Chung Nhân.

“Khánh Thù là con trai, sao có thể luôn muốn anh hôn em a? Nếu như bạn học của em mà biết được sẽ cười em nha!” Vỗ vỗ đầu Khánh Thù, Chung Nhân cười cười nói.

“Thế nhưng…”

“Ngoan, nhanh đi ngủ, ngày mai còn khai giảng nữa.” Cắt đứt lời Khánh Thù, Chung Nhân nói xong liền rời đi.

Nhân ca ca… Có phải đã ghét Khánh Thù rồi hay không…

Ôm lấy con cá sấu bên cạnh, Khánh Thù khổ sở hỏi.

Mà Chung Nhân cùng lúc đó:

“Ngủ ngon, bảo bối của anh.” Chung Nhân hôn môi chim cánh cụt con, sau đó đem nó ôm vào trong ngực.

Hai người chỉ có thể đối vật thay thế mà thẳng thắn, mà đối phương chân chính… lại nghe không được…

Sau khi mất đi sự ngọt ngào, tâm tình tưởng niệm sự ngọt ngào đó sẽ hình thành nên sự đau xót…

Sau hôm khai giảng, Chung Nhân tận lực trốn tránh gặp mặt Khánh Thù. Hắn buổi sáng rời khỏi nhà từ rất sớm tới trường, về nhà thì lập tức về phòng. Có thể nói, hắn cùng Khánh Thù hầu như không có cơ hội gặp mặt. Mà cứ tới buổi tối hắn sẽ ôm lấy chim cánh cụt con để cân bằng lại tình cảm của chính mình… (Nhân ca lại bị tự kỉ)

Khánh Thù dần dần cảm thấy sự lạnh lùng của Chung Nhân, cậu ngây thơ cho rằng đó là do Chung Nhân đang ghét cậu, thế là, cậu cũng không dám chủ động tới gần Chung Nhân. Có một thân ảnh nho nhỏ, bình thường trốn vào trong một góc, nhìn lén nhất cử nhất động của Chung Nhân…

“Bọn họ có phải cãi nhau không? Sao đột nhiên lại trở nên bất hòa?” Mơ hồ cảm giác được Nhân cùng Khánh Thù trong lúc đó có vẻ không thích hợp, Mẫn Thạc lo lắng hỏi Kim Chung Đại. Vốn dĩ có thể nói hai người “như keo như sơn” vậy mà đột nhiên lại trở nên lãnh đạm với nhau như thế?

“Nhân muốn ôn thi đại học, không rảnh chơi cùng Khánh Thù mà thôi.” Kim Chung Đại dễ dàng hóa giải lo lắng của Mẫn Thạc.

“Cũng đúng.” Mẫn Thạc cười cười, xoay người đi vào bếp làm cơm tối.

Cãi nhau rồi sao… Kim Chung Đại nhìn về phía phòng ngủ của Chung Nhân.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

“Vào đi!” Vội vàng giấu đi chim cánh cụt con, Chung Nhân nói.

Kim Chung Đại đi vào phòng, ngồi xuống giường: “Học tập có vẻ vất vả quá đi!”

“Vẫn tốt…” Chung Nhân không yên lòng trả lời lấy lệ.

“Con… cùng Khánh Thù cãi nhau sao? Gần đây thấy hai đứa có vẻ bất hòa…” Do dự một chút, Kim Chung Đại quyết định hỏi.

Chung Nhân sợ run một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: “Khánh Thù mới mười tuổi, con sao có thể cùng nó cãi nhau a? Con chỉ là bận học, không có thời gian chơi cùng mà thôi.”

“Vậy thì tốt…” Lộ ra biểu tình bí hiểm, Kim Chung Đại rời đi phòng của con trai.

“Khánh Thù, đã ngủ chưa?” Đi vào phòng Khánh Thù, Kim Chung Đại thấy cậu đang ngồi ở trên giường, trong tay ôm một con cá sấu bông.

“Còn chưa ngủ…” Giọng nói mềm nhẹ lộ ra một chút sự cô đơn.

Kim Chung Đại lên giường Khánh Thù, dịu dàng sờ sờ đầu của cậu: “Khánh Thù không vui sao?”

“… Nhân ca ca đã lâu không chơi với Khánh Thù…” Khánh Thù càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt con cá sấu vào lòng.

“Anh chỉ là bận học, không có thời gian a!” Kim Chung Đại thoải mái nói.

“Nhân ca ca… Có phải ghét Khánh Thù không?” Trong mắt đong đầy nước mắt, Khánh Thù ngẩng đầu hỏi Kim Chung Đại.

“Đương nhiên là không phải!” Kim Chung Đại đem vật nhỏ ôm vào trong lòng, “Khánh Thù dễ thương như thế, ai gặp cũng đều sẽ thích Khánh Thù!”

“Có thật không ạ?” Khánh Thù có điểm không tin.

“Thực sự! baba cũng rất thích Khánh Thù a!” Kim Chung Đại nói, sờ sờ đầu của cậu.

“Dạ…” Biểu tình vẫn cô đơn như trước, Khánh Thù cúi đầu bắt đầu tưởng niệm Nhân ca ca của cậu…

Nhân ca ca đã lâu chưa ôm Khánh Thù một cái rồi… Không có… hôn nhẹ Khánh Thù nữa…

Nhìn biểu tình cô đơn của Khánh Thù, Kim Chung Đại không tiếng động rời phòng cậu.

/Buổi sáng ngày thứ hai/.

“Nhân!” Kim Chung Đại gọi Chung Nhân đang muốn đến trường lại.

“Vâng?” Chung Nhân quay đầu lại.

“Nếu có thời gian… cùng chơi với Khánh Thù đi…” Kim Chung Đại căn dặn nói.

“Được…” Trả lời cho có, Chung Nhân ra cửa.

Nhìn bóng lưng rời đi của Chung Nhân, Kim Chung Đại có chút đăm chiêu…

Bọn họ… Nhất định có vấn đề…

Anh tự nói với bản thân, anh nhất định phải quên đi em…

Thế nhưng, anh thất bại rồi…

Ngày đó, Kim Chung Đại cùng Mẫn Thạc phải tăng ca, cả đêm không về nhà…

“… Hu hu hu…” Chung Nhân đang muốn quay về phòng thì loáng thoáng gian nghe được từ trong phòng Khánh Thù truyền đến tiếng khóc.

Cậu… Không có việc gì đi… Mạnh mẽ khắc chế cảm xúc muốn xông vào phòng cậu, Chung Nhân ghé mắt nhìn qua khe cửa đang khép hờ.

“…Hức…” Tiếng khóc truyền đến khiến người nghe sinh ra cảm giác thương tiếc, Chung Nhân nhịn không được đi tới cửa nhìn lén vật nhỏ đang khóc trong phòng.

Hắn thấy Khánh Thù đang ôm trong tay… Là “hắn” …

“Nhân ca ca… Anh ghét Khánh Thù sao?” Khánh Thù nhìn “Chung Nhân” đang ôm trong tay khóc hỏi.

Không! Không phải! Chung Nhân yêu thương nhìn dáng vẻ Khánh Thù đang khóc.

“Khánh Thù… Sẽ rất ngoan… Oa… Đừng không để ý tới Khánh Thù…” Ôm con cá sấu trong tay, Khánh Thù càng khóc càng thương tâm.

Cậu… Mỗi buổi tối… đều như vậy sao? Chung Nhân lòng như thắt lại.

“Nhân ca ca… Ngủ ngon…” Hôn lên con cá sấu đã bị nước mắt cậu thấm ướt, Khánh Thù nằm xuống ôm lấy “Chung Nhân” cùng nhau ngủ.

Trên mặt đều là nước mắt, thân thể nho nhỏ cuộn lại thành một đoàn ở trong chăn nức nở…

“Không phải!” Chung Nhân nhịn không được mà đau lòng, chạy ào vào trong phòng.

“… Nhân ca ca…” Không thể tin được mà nhìn thân ảnh hàng ngày mơ tới đang ở trước mặt, Khánh Thù thoáng cái ngây dại.

“Anh không có ghét em… Không có…” Ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ kia, Chung Nhân giống như sám hối nói.

“Vậy… Vì sao Nhân ca ca… Không chịu chơi cùng Khánh Thù nữa?”

“Anh…” Muốn nói lại thôi, Chung Nhân chỉ có thể dùng hành động biểu đạt tình cảm của chình mình. Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người mà hắn đã thề sẽ không bao giờ chạm vào nữa…

“Ưm… A…” Cái hôn này, so với trước đây càng kịch liệt! Chung Nhân cố sức cắn xé môi Khánh Thù, dây dưa với cái lưỡi đinh hương mà chính mình ngày đem mong nhớ…

“Anh yêu em…” Buông ra đôi môi đỏ mọng đã bị chà đạp đến chảy máu, Chung Nhân chân thành tha thiết bày tỏ.

Mà Khánh Thù vẫn còn đang khiếp sợ chưa có hoàn hồn.

“Đau không? Anh có hơi dùng sức…” Vươn đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ nhắn bị hắn làm cho thương, Chung Nhân mê luyến mà hỏi. Quả nhiên… Đôi môi cậu… Rất ngọt, rất mềm…

“Không đau… Bởi vì… Nhân ca ca cuối cùng chịu hôn Khánh Thù…” Khánh Thù cuối cùng hoàn hồn, khóc lóc ôm lấy Chung Nhân.

“Đừng khóc, bảo bối của anh… Anh không bao giờ … không để ý tới em nữa…” Chung Nhân dịu dàng xoa vật nhỏ động lòng người trong lòng.

“Thật không? Nhân ca ca sẽ vĩnh viễn thích Khánh Thù sao?”

“Anh vĩnh viễn thích Khánh Thù!” Hôn lên gương mặt cậu, Chung Nhân lần thứ hai thổ lộ.

“Yêu… Chính là so với thích còn muốn thích hơn?” Cậu nghe mama nói, yêu chính là rất thích rất thích!

Khánh Thù ngây thơ suy đoán, nở nụ cười nhìn Chung Nhân: “Đúng vậy! Nhân ca ca nhất định thích nhất Khánh Thù a!” Cũng chỉ có hắn mới có thể khống chế cảm xúc của cậu.

“Vậy sau này Nhân ca ca sẽ vẫn tiếp tục chơi với Khánh Thù đúng không?” Còn giống như không đủ, Khánh Thù lại hỏi lại.

“Ừm!” Mỉm cười khẳng định nhìn Khánh Thù, Chung Nhân ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hôn một cái.

“Vậy sau này Nhân ca ca vẫn sẽ thương Khánh Thù đúng không?” Phảng phất sợ rằng nếu qua ngày hôm nay, Nhân ca ca sẽ không để ý tới cậu nữa, Khánh Thù đưa ra yêu cầu.

“Đúng thế!” Chung Nhân dùng ngón trỏ điểm điểm cái mũi xinh xắn của cậu.

“Vậy sau này…” Còn chưa nói xong, cậu đã bị Chung Nhân hôn lên ngăn cản lời nói phát ra.

Vật nhỏ của hắn thật đúng là tham a… Một bên hôn vật nhỏ dưới thân, Chung Nhân một bên dỗ nói “Được rồi, mau ngủ…”

Tiếng nói thấp trầm từ tính khiến Khánh Thù đã khóc mệt lập tức đi gặp Chu Công.

“Anh… Không bao giờ … buông tay nữa…” Vừa phát thệ vừa hôn, Chung Nhân đối thiên hạ đang ngủ say hứa hẹn.

3.

“Ngoan… Tỉnh tỉnh… Đến giờ đi học rồi…” Chung Nhân khẽ liếm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của vật nhỏ.

“Ưm… Nhân ca ca… Ưm.. Còn muốn ngủ…” Khánh Thù hơi mở mắt nhìn Chung Nhân, rồi lại trở mình ngủ tiếp.

Nếu phương pháp này không được… Hắc hắc… Chung Nhân cười gian hai tiếng, gian gian mà nhìn Khánh Thù đang ngủ, hai tay bắt đầu hoạt động.

A? Sao đột nhiên lạnh vậy? Khánh Thù đang ngủ say cảm thấy cái lạnh tấn công liền tỉnh lại. Cậu nhìn thân thể của chính mình… A? Cậu sao lại không có mặc áo ngủ? Hơn nữa… quần cũng không có? Chỉ còn lại có một cái quần lót nhỏ a…

“Rất lạnh sao?” Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Chung Nhân.

“Dạ!” Khánh Thù gật mạnh đầu.

“Đến đây, như vậy sẽ không lạnh nữa…” Cởi ra áo sơmi của chính mình, đem chim cánh cụt con đã bị lột bỏ gần như sạch sẽ nhét vào lòng.

“A… Thật thoải mái…” Toàn thân bị nhiệt độ cơ thể của Chung Nhân vây quanh, Khánh Thù thoải mái mà cảm thán, nhẹ làm nũng cọ cọ vào lồng ngực Chung Nhân.

“A… Em đừng lộn xộn!” Xúc cảm mềm mại trước ngực khiến cho Chung Nhân toàn thân phát nhiệt.

“A?” Khánh Thù thấy Chung Nhân gấp gáp thở dốc còn tưởng rằng hắn khó chịu, thế là toàn bộ thân thể đều sán gần hơn nữa, còn dùng tay sờ lên ngực Chung Nhân: “Anh, trên người anh thật nhiều mồ hôi nha, rất nóng sao?”

“Trời ơi… Em thật đáng hận!” Cấp tốc xoay người đem Khánh Thù ngây thơ đặt ở dưới thân, “Là do em quyến rũ anh trước!” Trong lời cảnh cáo dường như có ẩn chứa tia tình dục.

“A?” Từ đầu tới đuôi Khánh Thù một câu nghe đều không hiểu, cậu dùng ánh mắt tội nhìn hắn.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh!” Chung Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức điên cuồng mà hôn lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch.

“A!” Khánh Thù bị hoảng sợ, chỉ có thể sững sờ một chỗ mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Thân thể của em… thật ngọt ngào…” Vừa nói vừa hôn tới cổ, sau đó… tới trước ngực…

“A! Không nên!” Tiếng kêu hoảng hốt từ đôi môi sưng đỏ tràn ra.

Coi như không nhìn thấy phản kháng của vật nhỏ, Chung Nhân dùng lưỡi khẽ liếm hai khỏa hồng nhị nho nhỏ.

“Ưm… Nhân ca ca…” Khánh Thù hai tay nắm chặt ra giường, ngâm khẽ ra.

Nhìn thấy dáng dấp vật nhỏ như vậy, Chung Nhân càng làm mạnh tay thêm, bắt đầu khẽ cắn hai quả anh đào không gì tránh được làm người khác mê muội trước ngực cậu.

“A… Ưm… A… Nhân ca ca!” Theo bản năng Khánh Thù ôm lấy cổ Chung Nhân, vật nhỏ cong người lên càng giúp Chung Nhân dễ dàng mà cắn mút.

“Bé ngoan!” Chung Nhân giống như ban thưởng nắm tay đặt vật nhỏ dưới thân…

“A! Nơi đó không được!” Khánh Thù cấp tốc kéo tay Chung Nhân đang muốn đi xuống.

“Ngoan, Khánh Thù nghe lời…” Thanh âm thấp trầm đầy mê hoặc làm cho Khánh Thù không hề kinh nghiệm phải buông lỏng tay ra…

“Đây mới là bé ngoan!” Hôn lên cái trán cậu một cái, Chung Nhân bắt lúc nặng lúc nhẹ xoa bóp dục vọng nho nhỏ của cậu.

“A… A!” Khánh Thù liên tục lắc lắc đầu, như là cự tuyệt, như là nghênh đón…

“Nói cho ca ca, thoải mái không?” Hơi thở nóng rực thổi tới bên tai vật nhỏ, vật nhỏ lập tức mẫn cảm cong lên thắt lưng: “A! Thoải mái…”

“Đúng… Chính là như vậy… Kêu lần nữa nào!” Chung Nhân chậm rãi tách ra hai chân Khánh Thù, đem mặt vùi vào giữa, bắt đầu cố sức hút dục vọng non mềm dễ thương của vật nhỏ.

“A! Không được… Ca ca… Khánh Thù nơi đó không thể ăn… A…” Vật nhỏ ngoài miệng là nói như thế, nhưng thân thể cũng không ngừng nghênh đón từng đợt tấn công của hắn.

“Em thật đáng yêu!” Nhân đùa dai cắn một ngụm tại cắn một ngụm lên thân dục vọng.

“Ưm… Không được… Khánh Thù muốn… muốn…” Khánh Thù điên cuồng giãy dụa thắt lưng, thanh âm dần dần cao lên.

Thấy Khánh Thù đã nhanh đến cao trào, Chung Nhân lập tức càng ra sức hút, cùng sử dụng tay vuốt ve ngọc châu phía dưới

“A a a a a…” Khánh Thù cong lên thắt lưng, ở trong miệng Chung Nhân phóng thích, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn. (Ôi sự trong trắng của Thù nhi, ẻm mới 10 tuổi thôi mà ><)

“Ai, chúng ta đều phải đến muộn…” Hôn lên đôi môi động lòng người của vật nhỏ nằm trong lòng, Chung Nhân đem cậu ôm dậy đi vào phòng tắm.

Ngày hôm nay dường như có chút lạnh… Mong sao hắn tắm nước lạnh sẽ không sinh bệnh… Chung Nhân cười khổ mở vòi nước…

“Sao? Ngày hôm nay hai đứa đều đến muộn?” Mẫn Thạc kinh ngạc hỏi Chung Nhân cùng Khánh Thù.

“Là con không tốt, ngủ quên mất không dậy đánh thức em ấy.” Chung Nhân mặt không đỏ khí không loạn trả lời.

“Không phải do Nhân ca ca, là Khánh Thù quá mệt mỏi…” Nhớ lại cảnh tượng sáng nay, Khánh Thù định nói ra lại bị Chung Nhân bịt miệng lại.”Ha hả, có thể Khánh Thù làm bài khuya quá nên mệt mỏi.” Nguy hiểm thật…

“Không có việc gì, lần sau phải nhớ đặt báo thức nha!” Búng một cái lên chóp mũi nhi tử, Mẫn Thạc mỉm cười về phòng của mình làm việc.

Mà lúc này, Kim Chung Đại ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Chung Nhân: tiểu tử này… Lẽ nào…

Buổi tối, Chung Nhân đang muốn đi tới phòng Khánh Thù thì bị Kim Chung Đại ngăn lại.

“Muốn đi tới phòng Khánh Thù?” Kim Chung Đại sắc bén hỏi.

“Không… Đi WC mà thôi.” Thối lão ba của hắn sẽ không phát hiện rồi đi…

“Ngươi đi vào trong phòng nói chuyện với ta.” Nói đoạn, y kéo Chung Nhân vào phòng khóa cửa lại.

“Thành thật nói đi, con và Khánh Thù đã xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí của y nghiêm túc.

“Con sao có khả năng làm gì em ấy?” Ai… Quả nhiên không thể gạt được cáo già này.

“Đừng giả bộ nữa, cha thấy con là dụ dỗ nhi đồng.” Kim Chung Đại nheo lại hai mắt trêu chọc nhìn Chung Nhân.

“Là lưỡng tình tương duyệt có được hay không?” Mắt trợn trừng nhìn Kim Chung Đại, Chung Nhân vì chính mình làm sáng tỏ.

“Nói cách khác… Con thừa nhận rồi?”

“Đúng. Mặc kệ cha cùng dì Thạc có đồng ý hay không, con đều phải cùng Khánh Thù ở cùng một chỗ.” Chung Nhân khó có được một lần nghiêm túc nói với lão ba như thế.

“Cha van con, đừng có buồn nôn như thế.” Kim Chung Đại lộ ra biểu tình chịu không nổi.

“Nè, cha nói thẳng đi, rốt cuộc có đồng ý hay không!” Chung Nhân mặt đỏ hỏi.

“Nếu như Khánh Thù thực thích con, cha đương nhiên không có lý do phản đối.” Từ túi lấy ra một điếu thuốc, y nhàn nhã hút.

“Vậy còn dì Thạc thì sao?” Cha là người cởi mở, muốn y đồng ý không khó, chỉ là còn có mama của Khánh Thù…

“Sau này chậm rãi để cô ấy tiếp thu đi…” Phun ra một đóm khói, Kim Chung Đại thở dài: “Con thực sự rất thích Khánh Thù?”

“Đúng thế…” Chung Nhân gật đầu ….

“Ha ha, nhìn con kìa. Không sai, cuối cùng có người khắc được con, ha ha.” Kim Chung Đại lần đầu tiên thấy con mình xấu hổ.

“Hừ!” Chung Nhân làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

“Được rồi, được rồi, đừng lộ ra vẻ mặt ai oán đó mà nhìn cha, nhanh đi nhìn bảo bối Khánh Thù của con đi.”

“Mặc kệ cha.” Chung Nhân vừa muốn ra khỏi phòng lại bị Kim Chung Đại ngăn cản: “Cẩn thận một chút, đừng làm thằng bé đau nhức.”

“Hừ! Kỹ xảo của con khẳng định so với cha còn tốt hơn.” Tránh xa Kim Chung Đại, Chung Nhân rất nhanh rời khỏi phòng, hắn cũng không biết lại nếu còn ngây ngốc ở đó không biết lão cha thối của hắn sẽ lại khuyên nhủ điều gì nữa.

“Ha ha…” Kim Chung Đại bóng lưng vì hoảng sợ mà bỏ chạy của con trai, mim cười trêu chọc.

“Khánh Thù? Em ngủ chưa?” Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Chung Nhân cẩn cẩn dực dực hỏi.

“Chưa, Khánh Thù chưa ngủ.” Trong bóng tối truyền đến thanh âm tịch mịch.

“Sinh bệnh rồi sao?” Mở đèn, Chung Nhân ngồi vào bên giường vươn tay dò xét cái trán của Khánh Thù.

“Đều không phải… Khánh Thù nhớ anh…” Khánh Thù tiến vào trong lòng ngực mà bản thân đang tưởng niệm, như con mèo nhỏ mà cọ cọ.

“Ha hả, anh cũng nhớ Khánh Thù a!” Một tay sờ sờ liên tục ở trên đầu cậu xoa xoa, tay kia xấu xa xuống phía dưới tìm tòi.

“A…” Từng trải qua qua “điều giáo” lúc sáng sớm, thân thể Khánh Thù trở nên mẫn cảm không ngớt.

“Thoải mái không?” Thanh âm vì tình dục nhuộm đẫm mà trở nên khàn khàn.

“A… Ưm… Thoải mái…” Khó nhịn ngẩng đầu lên, đôi môi tịch mịch tìm kiếm an ủi của đối phương.

“Đừng nóng vội… Chúng ta vẫn còn cả đêm a…” Chung Nhân hôn lên môi đỏ mọng dễ thương lại ngọt ngào của Khánh Thù.

“A… Ưm…” Lợi bị lưỡi âu yếm vui vẻ sử khiến Khánh Thù càng không ngừng rên rỉ.

“Sao vậy? Khó chịu sao?” Chung Nhân xấu xa cười hỏi, làm bộ phải phải rời đi đôi môi cậu.

“Đừng… Rất thoải mái…” Cánh tay nho nhỏ lập tức ôm lấy cái cổ của Chung Nhân, bổn chủ động hôn lên đôi môi của ca ca xấu xa.

“Lúc này mới ngoan a…” Chuyên chú hôn lên đôi môi đã bị hun sưng đỏ, đầu lưỡi như rắn linh hoạt xâm nhập cái miệng nhỏ dễ thương của cậu, đầu lưỡi càng không ngừng đảo quanh khoang miệng.

“A…” Nhin không được khoái cảm, Khánh Thù đầu lưỡi cũng không do tự chủ mà vươn ra…

Thân thể nho nhỏ đã vì tình dục mà đỏ bừng, cả người theo bản năng cọ cọ trên người Chung Nhân.

“Ha hả, Khánh Thù hiện tại không giống chim cánh cụt con mà giống con mèo nhỏ thích làm nũng a!” Rời đi đôi môi nóng rực không ngừng, Chung Nhân giống như khiêu khích dùng đầu lưỡi điểm nhẹ lên đỉnh hai khỏa hồng đào nhô cao của Khánh Thù. “Ha hả… Thật ngứa… Không nên…” Để tránh né công kích của Chung Nhân, thân thể nho nhỏ càng không ngừng ở trên giường giãy dụa.

“Em là đang mê hoặc anh sao… Hửm?” Khẽ cắn vành tai Khánh Thù, nhiệt khí khi nói chuyện phun ra nuốt vào phảng phất ở bên tai cậu.

“A… Không nên… Khánh Thù nóng quá…” Toàn thân cậu không ngừng run rẩy, vươn tay muốn đẩy ra nam nhân ở trên người mình, thế nhưng toàn thân đều mềm nhũn, không ra được một chút lực nào…

“Nóng thì cởi quần áo a.” Hắn cười gian vì thực hiện được âm mưu.

“Cởi quần áo? Khánh Thù không cần…” Xấu hổ mà đem mặt chôn vào chăn, hai tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt chăn đơn.

“Khánh Thù không ngoan a.” Giả vờ ngữ khí nghiêm túc, Chung Nhân mạnh mẽ mà đem thân thể nhỏ bé chôn ở trên giường lôi ra.

“Khánh Thù… Không có không ngoan…” Khánh Thù chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Vậy vì sao không cởi quần áo?” Tựa như mê hoặc ở bên môi cậu nói chuyện, Chung Nhân như có như không đụng tới môi Khánh Thù.

“Khánh Thù… Uhm… Xấu hổ nên không muốn cởi…” Không chịu nổi khiêu khích như vậy của hắn, Khánh Thù đành nói ra lời nói thật.

“Ha ha, không cần xấu hổ, là cởi cho ca ca xem thôi a…” Hai ma chưởng đã bắt đầu gỡ cúc áo.

“Nhân ca ca… Thật xấu!” Khánh Thù mặt đỏ bừng…, nhưng vẫn để Chung Nhân cởi áo ngủ chính mình.

4.

“A…Nhân ca ca xấu xa, vậy ngày mai Nhân ca ca nhất định sẽ không đưa Khánh Thù đi công viên chơi nữa.” Chung Nhân lộ ra biểu tình thương tâm, thế nhưng hai tay cởi áo ngủ cũng không dừng lại.

“Khánh Thù muốn đi! Khánh Thù muốn đi!” Khánh Thù đã bị cởi chỉ còn lại có quần ngủ mạnh hướng Chung Nhân mà làm nũng. Ai… chim cánh cụt con ngây thơ rơi vào miệng cá sấu rồi…

“Vậy Khánh Thù phải nghe lời anh nói a!” Tiếp được cánh cụt con tự động dâng tới cửa, hai móng vuốt của cá sấu háo sắc bắt đầu cởi…

“Còn… còn phải cởi nữa sao?” Trên người chỉ còn lại cái quần nhỏ, Khánh Thù năn nỉ nhìn Chung Nhân.

“Đúng vậy! Khánh Thù vẫn còn mặc đồ mà!” Hắn nói xong liền nhanh chóng bỏ đi lớp vải cuối cùng trên người Khánh Thù.

“A!” cánh cụt con đã bị lột sạch nhanh chóng trốn vào trong chăn.

“Ha hả, muốn cùng anh chơi trò trốn tìm sao?” Hắn không lưu tình chút nào xốc lên chăn, cánh cụt con ngây thơ làm cho người mê hoặc đến chảy nước miếng hiện ra trước mắt.

“Oa!”

“Ha hả, được rồi, đừng hòng thoát.” Ôm lấy thân thể nhỏ bé hương hương mềm mại, hắn bắt đầu đối Khánh Thù mà chảy nước miếng, “Chà… Thực sự là mê người a…” Hắn vừa nói vừa cắn lên cái cổ mềm mịn non mượt của cậu.

“Hừ… đau…”

Sau khi lưu lại ấn kí ở trên người Khánh Thù, Chung Nhân thoả mãn cười cười: “Khánh Thù, ngươi sau này chính là người của ca ca!”

“Dạ…” Hai mắt sương mù nhìn nam nhân trước mắt đang biểu thị công khai quyền sở hữu, Khánh Thù cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng.

“Khánh Thù có phải lúc tắm rửa xong có dùng dầu cho trẻ em?” Chung Nhân đột nhiên hỏi.

“Có! Là mama mua! Nhân ca ca cũng muốn dùng sao?”

“Ha hả, là Khánh Thù cần a! Ngoan, đi lấy ra đây cho anh.” Chung Nhân háo sắc nhìn Khánh Thù.

Khánh Thù từ tủ đầu giường lấy ra một lọ dầu trẻ con đưa cho Chung Nhân: “Khánh Thù đã xoa rồi a!”

“Cái này sao?… Hắc hắc “. Hắn phi tới trên thân thể Khánh Thù, đem dầu trẻ con đổ vào lòng bàn tay, sau đó… Tập kích “cái miệng” nhỏ nhắn ngây thơ của cậu…

“A! Thật là khó chịu!” Cảm thấy khó chịu khi bị dị vật xâm nhập khiến Khánh Thù càng không ngừng chối bỏ ngón tay của Chung Nhân.

“Ngoan, chờ một chút là tốt rồi…” Ngón tay dịu dàng xoa bóp nội bích non mềm, nhẹ xoa từng góc.

“Ưm… A…” Khánh Thù dần dần quen với hoạt động của ngón tay, dần dần cảm thấy thoải mái cùng… khoái cảm…

“A a a! Không nên…” Đột nhiên bị ấn vào một điểm nào đó, Khánh Thù cong lên thắt lưng.

“Là ở đây?” Chung Nhân ra sức đụng vào cái điểm vừa tìm được.

“A! Không được… A…” Khánh Thù khó nhịn mà đem đầu vùi vào gối, thắt lưng càng không ngừng giãy dụa.

Đột nhiên rút ra ngón tay, Chung Nhân kìm nén nói: “Xin lỗi, anh nhịn không được nữa rồi…” Sau đó hắn liền điên cuồng tiến vào.

“A! Đau quá…” Đau đớn khiến nước mắt Khánh Thù không ngừng chảy xuống.

“Xin lỗi…” Chung Nhân chăm chú ôm lấy Khánh Thù, điên cuồng mà cướp đoạt vật nhỏ của hắn…

Sáng ngày hôm sau.

“Oa… Đau quá… Nhân ca ca xấu xa!” Quyền đánh không có sức dội lên người Chung Nhân.

“Là Nhân ca ca không tốt! Ngoan, đừng khóc.” Nhân không ngừng hôn lên gương mặt nho nhỏ của cậu cố làm cậu thấy thoải mái.

“Oa… Đau đến công viên cũng không có thể đi… Đều do Nhân ca ca!” Khánh Thù tức giận xoay người, “Hừ, Khánh Thù không để ý tới ca ca nữa!”

Chung Vân thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng, vội vàng lấy lòng: “Khánh Thù ngoan! Nhân ca ca cuối tuần sau đưa Khánh Thù đi có được hay không?”

“Hừ!”

“Ai, nếu Khánh Thù không đi, vậy Nhân ca ca chỉ có thể đưa người khác đi vậy.” Hắn nói xong liền rời giường mặc quần áo.

“Không được!” Cánh tay nhỏ bé cố sống cố chết kéo thân thể Chung Nhân.

“Ha hả!” Chung Nhân ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, ” Tuần tới anh sẽ đưa em đi, có được hay không?”

“Dạ…” Dụi dụi hai mắt, Khánh Thù nhắm mắt lại ngủ…

Ai… Quả nhiên là làm cậu mệt muốn chết rồi a…

Từ khi Chung Nhân cùng Khánh Thù tiến thêm một bước trong quan hệ, liên tiếp xuất hiện những cử chỉ thân mật khiến người bên ngoài nhìn đỏ mắt, vì vậy lúc nào Chung Nhân cũng có thể ăn nộn đậu hũ của Khánh Thù bất cứ khi nào. Chung Nhân có thể nói là đã hưởng thụ hoàn toàn quyền lợi của người sở hữu, âm mưu quỷ kế.

Hôm nay, Chung Nhân theo dạy phụ đạo cho Khánh Thù học môn số học. Nhưng nhiệm vụ dạy học cao thượng này lại bị tiểu tử thối Chung Nhân này bóp méo hoàn toàn.

“Nhân ca ca, đề này làm như thế nào?” Khánh Thù kéo kéo góc áo Chung Nhân bên người.

Chung Nhân nhìn đề mục trong sách bài tập, nhãn thần hiện lên một tia giảo hoạt.

“Như vậy đi, anh kêu Khánh Thù làm bài, nếu như Khánh Thù làm được anh sẽ thưởng cho em, thế nào?”

“Vậy nếu như Khánh Thù làm sai thì sao?” Khánh Thù lo lắng hỏi.

“Ha hả, vậy phải phạt rồi a…” Chung Nhân tươi cười âm hiểm.

Nghe tới bị phạt, Khánh Thù do dự một chút: “Bị phạt a…”

Thấy dáng vẻ Khánh Thù do dự, Chung Nhân lập tức mở miệng: “Yên tâm, chỉ là hình phạt “nho nhỏ” mà thôi!”

“Vậy… Được rồi…” Khánh Thù dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Chung Nhân mà mắc câu.

Ngay từ đầu Chung Nhân coi như làm hết phận sự mà chỉ dạy Khánh Thù, chờ Khánh Thù làm xong, “xét duyệt” bắt đầu…

“Ừm…” Chung Nhân cầm lấy sách bài tập, “Bài thứ nhất làm được rồi! Đến đây, ca ca thưởng cho một chút!” Nói xong, hắn liền ôm lấy Khánh Thù “chụt” một ngụm.

Khánh Thù không có nghi hoặc cúi đầu: “Vậy phía dưới thì sao?”

“Bài số hai… Làm sai…” Chung Nhân giả vờ nghiêm túc nhìn về phía vật nhỏ trong lòng.

Không xong, vậy sẽ bị Nhân ca ca phạt. Khánh Thù cuộn lại thân thể, đợi nghiêm phạt của Chung Nhân đích. Khánh Thù nghĩ rằng “nghiêm phạt” khẳng định là đánh tay đánh chân, cốc đầu các loại.

“Khánh Thù, không phải sợ…” Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng hai tay vẫn hướng về phía Khánh Thù đang thương cảm.

Chung Nhân vươn tay tiến vào trong áo Khánh Thù, lúc nặng lúc nhẹ mà âu yếm.

“A… Không…” Oa… Nhân ca ca thật xấu, dùng cái này phạt cậu.

“Khánh Thù, ăn thôi…” Cái người phá hoại phong cảnh chạy ào vào phòng.

Mà cái người phá hoại phong cảnh là ai? Ngoại trừ là lão ba cáo già thì thật nghĩ không ra người thứ hai.

Chửi thầm! Y biết Chung Nhân sẽ không thành thành thật thật mà dạy Khánh Thù học. Kim Chung Đại trừng mắt nhìn Chung Nhân.

“Tiểu tử thối! Khành Thù mới mười tuổi! Sao mày có thể cứ tàn phá như vậy a? Không phải mày đang dạy thằng bé số học sao?”

Chung Nhân da mặt dày ôm Khánh Thù mặt đỏ, cười trả lời: “Con là theo đạo a! Chẳng qua là giáo dục thời kỳ trưởng thành mà thôi.”

Thời kỳ trưởng thành? Hình như không bao gồm mười tuổi đi…

“Con đừng mơ!” Kim Chung Đại âm hiểm cười cười, “Khánh Thù, ngày hôm nay cùng baba mama ngủ được không?”

“Oa! Khánh Thù muốn cùng hai người ngủ!” Khánh Thù lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên.

Nghe tới đây, trên đầu Chung Nhân hiện ra rất nhiều đường hắc tuyến. Không được, “sinh hoạt hưởng thụ” của hắn quyết không thể bị ngăn cản như vậy.

Chung Nhân ôn nhu mà đem Khánh Thù kéo: “Khánh Thù không muốn cùng anh ngủ sao?”

“Cái này…” Khánh Thù nhìn Chung Nhân rồi quay đầu nhìn Kim Chung Đại. Ô, thật khó chọn a!

“Công viên…” Chung Nhân xuất tuyệt chiêu.

“A! Khánh Thù muốn đi!” Không đợi Chung Nhân nói hết lời, Khánh Thù lập tức khẳng định.

Chung Nhân giành được cánh cụt con, hướng Kim Chung Đại lộ ra mỉm cười thắng lợi: Hừ! Ta con hổ không phát uy, ngươi cho ta là HELLO KITTY sao?

Kim Chung Đại thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu Khánh Thù muốn “tự chui đầu vào lưới”, vậy y cũng không thể ngăn cản “sinh hoạt hưởng thụ” của con trai.

“Nếu như đói bụng thì đi ra ăn cơm chiều.” Kim Chung Đại rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

“Khánh Thù, chúng ta…” Chung Nhân háo sắc vươn ma chưởng meo meo về phía Khánh Thù, không ngờ…

“Anh, Khánh Thù đói bụng!” Kéo kéo y phục Chung Nhân, Khánh Thù nói ra câu nói ngây thơ khiến người không biết nói gì.

Chung Nhân ngốc lăng đông cứng tại chỗ. Hắn cũng “đói” a ! Ai, không có biện pháp, trước để vật nhỏ ăn no, như vậy mới có khí lực “chơi trong chăn” .

Cá sấu đem cánh cụt con đi ăn no mục đích chỉ có một – nuôi béo cánh cụt con để làm thịt.

Trước ngày đi tới khu vui chơi.

“Không nên!” Trong phòng truyền đến âm thanh kiên quyết phủ định của Khánh Thù.

Chỉ nghe thấy Chung Nhân như cũ chưa từ bỏ ý định mà dụ dỗ: “Khánh Thù ngoan…”

Đây là do Khánh Thù toàn thân xích lõa chui cả người vào trong chăn, bị Chung Nhân bức tới rồi góc tường: “Khánh Thù không nên! Lần trước đều là anh mới có thể đưa Khánh Thù đi khu vui chơi không phải sao?” Vật nhỏ trải qua giáo huấn “thảm thống” lần trước liền trở nên “cảnh giác”!

“Vậy… Anh để lại ‘ô mai’ được rồi!” Chung Nhân lương tâm phát hiện đành thoái nhượng.

Vừa nghe đến “Ô mai”, cánh cụt con tham ăn hai mắt phát quang: “Ô mai? Khánh Thù muốn!”

Chung Nhân lộ ra hắn là một người bình sinh là “con sói háo sắc” tươi cười: “Đây chính là Khánh Thù tự muốn nga! Sau này cũng không thể trách ca ca không tốt.”

Cánh cụt con thèm chảy nước miếng dùng sức gật đầu. Nhìn Khánh Thù là biết cậu hiểu lầm rồi… Ai… Khánh Thù ngây thơ khẳng định sẽ không nghĩ đến đợi lát nữa bị “ăn” sẽ là chính mình.

“Đến đây, ôm lấy ca ca.” Chung Nhân mở rộng hai tay, đợi chờ thân thể mềm mại yêu thương nhung nhớ.

Khánh Thù tha cái chăn vừa lớn vừa dài tới gần, dáng dấp này dễ thương đến mức làm cho người khác hận không thể một ngụm nuốt vào.

Chung Nhân như ác hổ chụp mồi phóng tới, khẽ cắn cái cổ nộn nộn bắt đầu tạo “ô mai” .

“A… Ưm…” Thân thể đã bị điều giáo đến cực kỳ mẫn cảm, Khánh Thù rất nhanh mà run rẩy…

Tuy nói dưới sự phản kháng cực lực của Khánh Thù Chung Nhân không có hoàn toàn thành công, nhưng đám “ô mai” trên người Khánh Thù lại khiến cho hắn phải “vũ trang hạng nặng” mà che giấu.

“Sao lại mang khăn quàng cổ? Ngày hôm nay cũng không phải rất lạnh a.” Thấy con trai mặc quần áo không hợp mùa, Mẫn Thạc rất nghi hoặc.

“Ta sợ cậu ấy cảm mạo, ha hả.” “Đầu sỏ gây nên” Chung Nhân đi ra giải thích.

Nếu như để Mẫn Thạc thấy trên người Khánh Thù rậm rạp toàn “ô mai” thì…

“À…” Mẫn Thạc không có hỏi nhiều.

“Chúng ta đi khu vui chơi, buổi chiều mới về.” Chung Nhân theo quán tính ôm lấy Khánh Thù.

“Ừ.” Mẫn Thạc tiễn bọn họ đi rồi, lộ ra thần tình nghi hoặc.

“Chung Đại, nói cho em biết, rốt cuộc bọn chúng xảy ra chuyện gì?” Mẫn Thạc thần sắc ngưng trọng quay đầu lại nhìn về phía Kim Chung Đại đang ngồi ở trên sofa.

“Có thể xảy ra chuyện gì?” Kim Chung Đại không giải thích được hỏi.

Mẫn Thạc đi tới bên người y ngồi xuống, do dự hỏi: “Bọn chúng… Có đúng hay không…”

Kim Chung Đại lập tức đoán được nghi ngờ của Mẫn Thạc: “Em sao có thể nhận ra?” Thạc cô ấy rốt cuộc làm thế nào phát hiện được…

“Vừa rồi Khánh Thù đi vào buồng vệ sinh đánh răng, em thấy trên cổ thằng bé…”

“Ai… Cái tiểu tử thối kia…” Quả nhiên, giấy không thể gói được lửa.

“Anh đã sớm sẽ biết? Vì sao không nói cho em biết?” Mẫn Thạc trái lại rất bình tĩnh.

“Ha hả, dù sao em một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện, trực tiếp nói cho em biết anh nghĩ không tốt lắm.” Kim Chung Đại cười cười, “Em muốn ngăn cản bọn họ sao?”

Mẫn Thạc sửng sốt một chút.”Nếu như bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nói, em đương nhiên sẽ không ngăn cản.” Đây là khoan dung mà người làm mẹ luôn có.

Kim Chung Đại thật không ngờ Mẫn Thạc trả lời như thế, y cảm động ôm lấy bà xã: “Cảm ơn em… có thể đem Khánh Thù giao cái tiểu tử thối kia…”

Mẫn Thạc cười cười: “Ngốc ạ, bọn chúng đều là con của chúng ta a!”

Ở khu vui chơi chơi đến không biết trời đất là gì trở về nhà, Chung Nhân trăm triệu lần không ngờ được rằng trở về nhà sẽ trở thành phạm nhân bị người ta thẩm vấn.

“Chung Nhân, ngồi xuống đi!” Chung Nhân mới vừa vào cửa, Kim Chung Đại đã bảo hắn ngồi xuống bàn ăn.

“Có chuyện gì thế?” Hắn gần nhất cũng không làm chuyện xấu a…

Chung Nhân nghi hoặc ôm Khánh Thù cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, lúc này Kim Chung Đại cùng Mẫn Thạc đang ngồi đối diện hắn.”Có một số việc muốn con trả lời!”

Điều này hình như giống trong kịch truyền hình cảnh sát thẩm vấn người bị tình nghi? Lão ba hắn còn kém thiếu một đèn bàn chiếu vào hắn mà thôi.”Chuyện gì a…” Chung Nhân không khỏi nhíu mày.

“Con hiện tại có bạn gái hay không?” Người hỏi trước chính là Mẫn Thạc.

Chung Nhân hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hỏi hắn cái này làm gì? Lúc này Khánh Thù lo lắng nhìn Chung Nhân: “Nhân ca ca có bạn gái sao?” Nhìn xem! Cái miệng nhỏ nhắn đang bắt đầu chu lên.

“Đương nhiên không có!” Thân thủ sờ sờ đầu của cậu.

“Vậy con có bạn trai hay không?”

Nghe được vấn đề này của Kim Chung Đại, Chung Nhân thiếu chút nữa phun ra nước vừa mới uống.”Khụ…Khụ… Đương nhiên không có!”

“Hai người rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”

Mẫn Thạc nhẹ liếc mắt nhìn Khánh Thù, sau đó mỉm cười trả lời: “Ha hả, chỉ là suy nghĩ một chút con có thật lòng với Khánh Thù hay không thôi.”

“Dì Thạc… Đã biết?” Kinh ngạc nhìn Mẫn Thạc đang mỉm cười, Chung Nhân ôm chặt vật nhỏ trong lòng.

Mẫn Thạc nhìn ra Chung Nhân đang khẩn trương cùng lo lắng. “Ừ, con yên tâm, dì sẽ không ngăn cản hai đứa.”

Chung Nhân sửng sốt hồi lâu, mới hỏi ra một câu: “Thật vậy chăng? Dì không để ý việc Khánh Thù sau này không thể cùng con gái kết hôn sao?”

“Dì không có phong kiến như vậy!” Tay phải chống cằm, Mẫn Thạc nói.

“Vậy… Con có thể cùng Khánh Thù cùng một chỗ sao?” Chung Nhân vẫn nghi hoắc hỏi.

Mẫn Thạc cười không nói, gật đầu. Xem ra, Nhân là thật tâm thích Khánh Thù, vậy nàng có thể yên tâm rồi.

Cảm kích nhìn Mẫn Thạc, Chung Nhân cầm tay Khánh Thù trịnh trọng nói: “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Khánh Thù.”

“Tốt! Xét duyệt đã qua, cả nhà tan họp đi.” Đối Chung Nhân nháy mắt mấy cái, Mãn Thạc hài hước trả lời.

Mà Chung Nhân nắm chặt tay Khánh Thù thật lâu cũng không có buông ra…

Hoàn.

     
 
what is notes.io
 

Notes.io is a web-based application for taking notes. You can take your notes and share with others people. If you like taking long notes, notes.io is designed for you. To date, over 8,000,000,000 notes created and continuing...

With notes.io;

  • * You can take a note from anywhere and any device with internet connection.
  • * You can share the notes in social platforms (YouTube, Facebook, Twitter, instagram etc.).
  • * You can quickly share your contents without website, blog and e-mail.
  • * You don't need to create any Account to share a note. As you wish you can use quick, easy and best shortened notes with sms, websites, e-mail, or messaging services (WhatsApp, iMessage, Telegram, Signal).
  • * Notes.io has fabulous infrastructure design for a short link and allows you to share the note as an easy and understandable link.

Fast: Notes.io is built for speed and performance. You can take a notes quickly and browse your archive.

Easy: Notes.io doesn’t require installation. Just write and share note!

Short: Notes.io’s url just 8 character. You’ll get shorten link of your note when you want to share. (Ex: notes.io/q )

Free: Notes.io works for 12 years and has been free since the day it was started.


You immediately create your first note and start sharing with the ones you wish. If you want to contact us, you can use the following communication channels;


Email: [email protected]

Twitter: http://twitter.com/notesio

Instagram: http://instagram.com/notes.io

Facebook: http://facebook.com/notesio



Regards;
Notes.io Team

     
 
Shortened Note Link
 
 
Looding Image
 
     
 
Long File
 
 

For written notes was greater than 18KB Unable to shorten.

To be smaller than 18KB, please organize your notes, or sign in.