Notes
![]() ![]() Notes - notes.io |
Disclaimer: Toàn bộ bài viết dưới đây được sưu tập từ việc nghe hơi nồi chõ quán trà đá vỉa hè, bên các hội nhóm vui chơi nên có thể có một hoặc tất cả các thông tin đều không xác thực và t không chịu trách nhiệm cho độ xác thực của bất kỳ nội dung nào trong bài viết dưới đây. Cũng như đọc xong anh em tự biết cách mà bảo vệ bản thân nhé. Không cổ vũ, cổ xúy đâu à nha.
Nếu gần tết, các cậu rảnh muốn đọc tìm hiểu cho vui thì tiếp tục, còn đang bận đi sắm tết chúc tết thì thôi vì bài viết khá dài.
T không phải là nhà báo, hay “phóng tinh viên” đột nhập động bàn tơ để viết những bài phóng sự điều tra với cái tít kiểu như “góc khuất phận đời phía sau những quán massage kích dục” và cũng chả đủ văn hoa để viết ra mấy câu chuyện đẫm nước mắt kết thúc bằng bài “sau khi tụt quần xong tôi đưa em 500k rồi vọt lẹ” như motif mà các nhà báo chuyên nghiệp thường dùng. Do đó t tổ chức bài viết này theo dạng Q&A với câu hỏi và trả lời trực tiếp, hi vọng có thể cung cấp một cái nhìn khách quan về một cái nghề và những con người rất phổ biến gần gũi trong câu chuyện của các anh em nhưng thực ra rất ít người hiểu rõ.
Tại sao lại vào đây?
Lý do thì vô thiên lủng nhưng tuyệt đối không có câu chuyện kiểu như Thúy Kiều bán mình chuộc cha rồi bị lừa bán vào lầu xanh. Đây là một nghề mở mà người làm có thể “vào” hoặc “ra” dễ dàng, nhảy việc xoành xoạch đến các cơ sở mới với điều kiện làm, thu nhập tốt hơn cũng xảy ra liên tục có khi còn dễ hơn các cụ làm freelancer IT nữa. Cũng hoàn toàn không có chuyện ép buộc dụ dỗ hay đe dọa, trừ các cơ sở lớn có lượng nhân viên rất đông và có tiếng, các cơ sở nhỏ thì chủ luôn phải cố gắng yêu chiều nhân viên cứng vì thực tế nhân viên nắm khách, mất nhân viên đồng nghĩa với mất đi một lượng khách hàng quen.
Độ tuổi vào nghề phổ biến là ở hai khoảng 18- 20 hoặc 28-30.
Gái trẻ vào nghề ở độ tuổi 18-20 thông thường là những người đã xác định đi làm kiếm vốn dắt lưng, phần lớn là từ Miền Tây, bán trinh lấy khoảng 80-100tr trang trải nợ nần ăn chơi ở nhà rồi vào nghề. Lý do chính để những cô gái tầm tuổi này vào nghề là vì gia đình khó khăn, lười học hoặc phải nghỉ học sớm, ở hoàn cảnh đó thì việc đi làm công nhân, làm ruộng với thu nhập vài triệu một tháng so với việc đánh đổi vài năm làm massage kiếm một khoản vốn làm ăn có một sức dụ hoặc rất lớn. Họ có nghĩ gì nhiều không? Không! chả nghĩ gì mấy đâu, chỉ thấy bạn bè đi làm về có tiền, quần áo xúng xính, mình ở quê vừa nghèo vừa quê, “nó làm được, mình cũng làm được” thế là xách ba lô lên và đi thôi. Đặc điểm chung của nhóm tuổi này là không ai nghĩ sẽ gắn bó với nghề lâu dài vì tuổi trẻ nên còn hoài bão ước mơ, tuy nhiên vào thì dễ, rút được chân ra mới khó, có những người vào nghề năm 15, bay nhảy khắp nơi rồi mà túi vẫn nhẵn như ngày mới vào nghề, cái này em sẽ trình bày sau.
Độ tuổi 28-30 thì thường là những người đã có gia đình, có con, vì sức ép kinh tế, đặc biệt là vì nuôi con mà vào nghề. Đặc điểm của nhóm tuổi này là xác định nếu làm được thì sẽ làm lâu dài đến lúc không làm được nữa thì thôi. Vì đến tầm tuổi đó phần lớn đã không còn hoài bão ước mơ gì nữa, vào nghề đơn giản là một lựa chọn cày tiền.
Có người học đại học, lấy chồng, làm văn phòng, cuộc sống yên bình rồi đùng cái chồng bỏ, con bị bệnh phải chạy chữa liên miên, lương văn phòng 10tr không đủ, vào nghề. Có người nhà Hà Nội, vợ chồng mải lô đề, chả may bung nhà, vào nghề làm chủ yếu là để lấy tiền đánh lô quyết tâm trả hận đời cho thỏa chí. Có người đơn giản là dân chơi, mỗi ngày đi làm kiếm đúng 1 triệu, tối muộn nghỉ về vẫn lên sàn theo phi đội để bay và vui, bay hết mai lại kiếm thêm 1 triệu. Ngoài ra thì tiếp viên karaoke, PG sau khi hết tuổi cũng chọn massage làm bến đỗ an toàn. Ngoài ra nữa thì còn một đội ngũ hùng hậu các chị thực sự ở quê, gửi con cho ông bà, lên thành phố làm với hi vọng có thu nhập tốt hơn làm giúp việc, tạp vụ, tuy nhiên những chị này thường là không thành công và bị bật sớm vì nghề này là một nghề có nhiều cạnh tranh. Chi tiết về sự cạnh tranh đó em sẽ trình bày sau.
Kiếm được bao nhiêu?
Vào một ngày cực cao điểm, một cô gái làm massage thường có thể làm được 10 khách một ngày hoặc 7 hoặc 8 cho nuru, với mức tip 200-300k thường hoặc 500-700k nuru thì họ có thể kiếm được 2 đến 5 triệu cho 1 ngày làm việc.
Tuy nhiên như một câu nói nổi tiếng bên Tàu : Tiền thì tốt đấy, nhưng còn mạng để tiêu vẫn tốt hơn. Massage có thể không phải là một công việc quá vất vả, nhưng nó lại ảnh hưởng sức khỏe theo cách khác: đó là ốm vặt.
Khắc nghiệt nhất có lẽ là nuru, người làm nuru tính trung bình 1 năm có lẽ số ngày làm việc chỉ 6 tháng, 6 tháng còn lại là nghỉ ốm, dưỡng bệnh. Bệnh chủ yếu nhất vẫn là cảm lạnh, viêm họng, trúng gió đau cứng cổ, viêm xoang v.v… (do đặc thù nghề nghiệp). 2 giờ sáng mùa đông, trời rét căm căm, có khách, phải chui trong chăn ra đi làm, ăn mặc phong phanh, làm xong lại đi tắm, đánh răng rửa mặt rồi lên giường ngủ thì đã 4 giờ. Bất kể có điều hòa đèn sưởi kiểu gì thì với lịch làm việc như thế, thời gian đảo lộn như vậy khó ai có thể trụ lâu mà không ốm. Mà hễ ốm thì xác định là dăm ba ngày không có việc, không có thu nhập. Và nguy hiểm nhất là nguy cơ mắc các bệnh lây truyền qua đường tình dục. RẤT CAO. Các quán massge HJ thì ko nói, nhưng cứ có BJ là xác định phải đối mặt với nguy cơ này. Mỗi em một ngày tiếp 7-10 khách thì xác suất dính ko hề nhỏ. Những bệnh như SMG thì xác định chung sống cả đời. Qua đây anh em cũng nên cẩn thận khi chơi bời.
Tuy nhiên, các cơ sở massage đều có chỗ ở nội trú miễn phí cho nhân viên, cộng với việc công việc không có phát sinh chi phí (đi lại, điện thoại, cafe) và ăn uống thì không đáng kể, việc một người làm tốt và giỏi tiết kiệm có thể để ra mỗi năm 200 hoặc 300 triệu là trong tầm tay. Đây thực sự là một số tiền lớn đối với những cô gái ở quê mà cánh cửa vào đời của họ chỉ có thể là làm ruộng hoặc làm công nhân khu công nghiệp.
Đây cũng là một số tiền đủ để một bà mẹ có thể lo cho con đi học, chữa bệnh, lo ăn uống cho gia đình và sắm sanh chút chút vào dịp tết.
Lại nói về Tết, giai đoạn cuối tháng 12 và tháng 1 dương lịch là giai đoạn cao điểm thu hoạch của nghề này. Liên hoan cuối năm, rồi thưởng tết dương tết âm dẫn tới chi tiêu thoáng hơn, khách đông hơn. Đây cũng là lúc ngành massage được bổ xung một lượng lớn người làm mùa vụ, họ có thể có một công việc nào khác, nhưng gần tết lại nhảy về làm massage để “kiếm cái tết” vì đây là giai đoạn đông khách, khách vãng lai, khách không thường xuyên rất nhiều, cơ hội chia đều và ai cũng có việc, thế nên kiếm khoảng 30-50tr trong một tháng “đánh quả” là hoàn toàn khả thi. Ra tết ai lại về nhà nấy.
Cạnh tranh trong nghề?
Tại sao mà giai đoạn tết “đông khách vãng lai” lại là giai đoạn dễ kiếm tiền và nhiều cơ hội? Em xin trình bày qua một chút về cơ cấu hoạt động của cơ sở massage để các bác dễ hình dung. Nhân viên sẽ có số định danh (một số cơ sở nhỏ thì dùng tên) tuy nhiên sẽ có thứ tự lần lượt mà người ta gọi là “tua”. Con số này sẽ gắn với người đó vĩnh viễn ở cơ sở đó, ví dụ như cô A có số 44 thì vĩnh viễn số 44 là của cô A, cô A nghỉ thì số 44 mất chứ không có chuyện cô B vào lấy số 44 của cô A, lý do cho việc này là để tránh khách gọi số bị nhầm nhân viên.
Nếu khách mới đến, không có yêu cầu đặc biệt là ai thì để đảm bảo công bằng “tua” sẽ chạy từ số nhỏ đến số lớn trong một ngày, và ngày hôm sau sẽ chạy ngược lại từ số lớn đến số nhỏ. Ngay cả với các cơ sở có thể chọn nhân viên qua hình ảnh (bằng ipad) thì để đảm bảo công bằng, hình của các nhân viên đang làm hoặc vừa qua “tua” sẽ bị loại ra.
Ngược lại, khách yêu cầu sẽ không tính vào “tua”, nghĩa là khi có khách yêu cầu, người đó đi làm, sau đó đến “tua” thì người đó vẫn đi làm tiếp. Do đó, khách quen là yêu cầu sống còn với những người làm nghề, có trụ được, có kiếm được tiền hay không phụ thuộc vào khách quen. Với chủ cơ sở thì khách quen cũng cực kỳ quan trọng, nhiều cơ sở còn có chính sách thưởng thêm cho nhân viên nếu có khách yêu cầu.
Vậy nên nếu một cô gái không thực sự nổi bật, làm cũng không có gì nổi bật, không có khách quen yêu cầu mà chỉ ngồi cả ngày vêu mồm chờ đến “tua” thì chắc chắn là rất thảm. Thời gian làm việc trong nghề này thường là từ 12h trưa đến 2h sáng, nghĩa là 14 tiếng mỗi ngày, trong 14 tiếng đó, có được 2 khách nhờ “tua” còn lại ngồi bấm điện thoại, lướt facebook, chơi bingo… Tiền kiếm được có thể vẫn đủ để trang trải cuộc sống, không chết đói, nhưng chắc chắn không có dư, một vài ngày còn chịu được, liên tục vài tháng thì chỉ còn nước : BẬT.
Không có cơ sở massage nào đuổi việc nhân viên (trừ khi là vi phạm nội quy), với chủ cơ sở thì nhân viên càng đông càng tốt, nhân viên đông, khách có thêm lựa chọn, có thêm người làm những lúc cao điểm trong khi họ không phải trả lương. Còn lại họ để nhân viên tự cạnh tranh, muốn tồn tại thì phải tự nâng cao chất lượng dịch vụ, không thì tự đói hoặc chán mà “bật”. Cũng có nhiều lựa chọn cho một nhân viên bật bãi, có thể xuống một cơ sở khác có ít nhân viên hơn, có thể dời ra các vùng xa trung tâm mà khách bớt khó tính hơn hoặc đơn giản là tìm công việc khác.
Tuy nhiên, trước khi bật thì những nhân viên ít khách có một chiêu phổ biến là ngoắc với lễ tân.
Hãy thử tưởng tượng có 1 ngày bác đi cùng 3 thằng bạn, nhậu tây tây rồi rủ cả lũ đi massage, bác trót nhỡ lời với lũ bạn là “anh em cứ theo tôi, để tôi bố trí” và nhắm đến đi vào quán quen nhưng thực tế là bác cũng không đi thường xuyên, không biết hết nhân viên ở quán. Nhưng đã nhỡ nói với anh em là mình “bố trí” rồi, không làm cho chúng nó vui thì mình mất mặt, thế là bác qua thằng cu lễ tân dúi nó 200 rỉ tai “chú bố trí cho anh” một cách hết sức chuyên nghiệp. Ku lễ tân cười ngọt, gật đầu như bổ củi, hôm đó đảm bảo nhân viên làm cho bác thì ok, nhưng 3 thằng bạn tội nghiệp sẽ có 3 em siêu ế phục vụ.
Hay kịch bản 2, bác đã nhậu tây tây, cùng thằng bạn rẽ vào quán massage có đèn sáng sáng nhấp nháy bắt mắt bên đường. Bác chưa đến đây bao giờ nhưng để thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt vời của dân chơi, bác đi qua bàn lễ tân, gật đầu chào “cho anh 2 phòng” rồi đi thẳng ra thang máy. Ku em lễ tân sẽ xoắn xuýt chạy theo, lên phòng, treo áo rót nước rồi nó cười tình: “anh ơi, chỗ em có mấy nhỏ mới đến hay lắm, không biết anh chọn nhỏ nào?” vừa nói mắt nó vừa hay háy xi nhan. Với kinh nghiệm dân chơi của mình, bác hiểu ngay ý, dúi cho nó 100 rồi đáp “chú gọi giúp anh”, thằng ku lại cười tình, gật đầu như bổ củi. Tất nhiên sau đó xuống gặp bác sẽ là một em nhân viên ế, nhưng bác say quá, chả còn hơi đâu mà đổi nên đành nhắm mắt cho xong.
Nhân viên ế khách luôn tìm cách ngoắc và cắt lại tiền cho lễ tân mỗi khi giới thiệu khách, lễ tân thì thường cố gắng ăn cả 2 đầu của cả khách và nhân viên. (đọc đến đây các bác đừng chửi tụi lễ tân tội nghiệp, ai cũng vì miếng cơm manh áo, kiếm thêm ít thu nhập mà thôi...).
Ở những cơ sở lớn thì để hạn chế việc này khách sẽ chọn nhân viên theo hình, hoặc chỉ được yêu cầu nhân viên ở dưới quầy lễ tân chính, tuy nhiên luật là luật và lách luật vẫn là nghề của người lao động.
Kinh nghiệm cho các bác vào một quán massage lần đầu mà vẫn muốn thể hiện sự chuyên nghiệp và có thể chọn được nhân viên ổn là gọi số nhỏ (gọi đại vài số từ 5-15), vì đây nếu còn thì đều là những nhân viên kỳ cựu của cơ sở, họ trụ được vài năm mà không bật thì dĩ nhiên là họ đều có cái gì đó không bình thường.
Những công việc trong môi trường toàn phụ nữ thường đã phức tạp, phụ nữ lại liên quan trực tiếp đến nhan sắc và tiền nong thì đặc biệt phức tạp. Ganh ghét, đố kỵ, nói xấu chơi đểu là thường xuyên diễn ra, đặc biệt là với các “cực phẩm”. “Cực phẩm” là idol của quán, người có lượng khách quen yêu cầu chiếm 60-80% số khách hàng ngày. Nghĩa là một ngày họ làm 5 khách thì có từ 3-4 khách quen, còn lại chỉ có 1 khách “tua”. Một nhóm nhỏ “cực phẩm” có thể nắm đến 50% khách của cơ sở và gần như toàn bộ số khách quen, do đó “cực phẩm” là đối tượng được chủ cơ sở quan tâm, cưng chiều hơn nhưng đồng thời cũng là đối tượng bị dòm ngó ném đá nói xấu từ các nhân viên còn lại.
Vậy nên tất cả các cô gái làm nghề này có thể rất dễ thương nhẹ nhàng, nhưng xoạch cái có thể đổi sang chế độ chửi như hát hay trong nửa nốt nhạc, đừng trách họ, chỉ là vì môi trường làm việc bắt họ phải vậy thôi, hiền không thể sống được với nghề này...
Vậy làm sao để gọi được “cực phẩm” nếu như bác một quán massage lần đầu?
Em không khuyến khích lắm nhưng thật ra có một cách. Bác vào quán, làm ra vẻ khó tính nhưng không yêu cầu nhân viên. Cô đầu tiên xuống sẽ là cô theo tua như bình thường, bác làm ra vẻ không ưng, yêu cầu đổi, cô thứ 2 xuống sẽ vẫn là một cô theo tua với số tiếp sau cô thứ nhất, bác vẫn làm ra vẻ không ổn, yêu cầu đổi. Cô thứ 3 xuất hiện sẽ là “cực phẩm”, đây là đội chuyên giải quyết khách khó tính, chủ cơ sở sợ nhất là mất khách, với những khách khó tính đôi khi đổi nhân viên vài lần không ưng là họ ra về, mà lúc đó thì chả còn “tua” gì nữa, giữ khách là yêu cầu sống còn và người tiếp bác sẽ là cô tốt nhất mà họ có tại thời điểm đó.
Tuy nhiên nên nhớ là chỉ đổi tối đa 3 lần, đến lần thứ 4 rất có thể bác sẽ lại phải nghe một câu muôn thuở “anh ơi ở đây chúng em không có Thúy Kiều”. Giờ các bác có 3 lựa chọn, và có thể yêu cầu chọn 1 trong 3 cô mà bác vừa gặp. Vì đôi khi, đen (hoặc đỏ) cho bác là “cực phẩm” chính là cô đầu tiên vì bác đến đúng tua của họ.
Em phải nhắc lại là em không khuyến khích phương pháp này, vì những cô gái làm nghề họ không đánh giá cao khách đổi nhân viên, vậy nên dịch vụ các bác nhận được chỉ ở mức cơ bản, tròn vai, xong rồi tiễn khách.
Làm đến bao giờ thì nghỉ?
Em thấy rất buồn cười với các bài báo phóng sự điều tra của các phóng tinh viên khi mà lần đầu tiên gặp các cô gái dịch vụ đã được nghe hết câu chuyện đời đẫm nước mắt của các cô, kiểu báo vậy phổ biến đến mức nhiều bác thuộc lòng câu thần chú “không nghe cave kể chuyện”. Nhưng thực ra thì những câu chuyện đó không đến từ các cô gái mà xuất phát từ trí tưởng tượng của phóng viên, thế nên quote trên nên sửa lại là "không nghe phóng viên kể chuyện".
Thật ra thì những người làm nghề này luôn tránh nói chuyện về bản thân mình, không bao giờ có chuyện họ kể về cuộc đời mình cho một người lạ nghe, đơn giản vì đó chỉ là khách, mỗi ngày họ có 5-10 khách, khách nào cũng kể vậy chắc họ mệt mà chết.
Cô nào làm nghề cũng có sẵn một câu chuyện nửa giả tưởng nửa thực tế thêm ít huyền huyễn ngôn tình về cuộc đời mình để kể cho những khách rất quen nghe. Họ không dám kể thật vì họ không dám trải lòng, họ sợ bị tổn thương….
Vậy nên để có được câu trả lời thực tế cho câu hỏi đầu tiên của bài này: “sao lại vào đây?” đã rất tốn thời gian.
Còn để có câu trả lời cho câu hỏi “bao giờ thì nghỉ?” còn tốn thời gian hơn nữa.
Phần lớn những cô gái làm nghề đều có một câu trả lời chung là : “tích đủ tiền thì nghỉ”.
Vì phần lớn những người làm nghề này đều chỉ coi đây là một giai đoạn cày tiền, rất ít người thực sự “yêu nghề” để xác định gắn bó lâu. Lý do chính khiến những người làm nghề này không muốn gắn bó là “khắc nghiệt” và “mệt”.
- Khắc nghiệt vì sự cạnh tranh, vì sự đào thải theo thời gian, khắc nghiệt vì những tổn thương tinh thần mà họ phải nhận hàng ngày. Va chạm với đồng nghiệp, va chạm với khách về những vấn đề tế nhị là chuyện cơm bữa. Đành rằng rồi sẽ quen, ai cũng xây dựng cho mình một tấm áo giáp của những bài chửi như hát hay, nhưng rồi tổn thương thì vẫn là tổn thương.
Thế nên điều kiện tiên quyết để tồn tại trong nghề đó là phải suy nghĩ đơn giản, tất cả những người cả nghĩ, hay vật vã làm nghề này đều sẽ bật hoặc tổn thương mà chết. Thế nên đừng trách các cô gái làm massage không nghĩ nhiều, không biết tính xa, thực ra chỉ là yêu cầu nghề nghiệp mà thôi...
- Mệt vì đặc thù nghề nghiệp, thời gian sinh hoạt đảo lộn, điều kiện sinh hoạt khó khăn kéo dài đến mức mà tiền cũng chẳng còn quan trọng, nhìn thấy khách là sợ.
Thế nhưng rồi có thực sự nghỉ được không? Thường là “không”.
Trừ những người bắt buộc bị “bật” vì đào thải, còn lại ai làm nghề này cũng mong muốn làm 3-4 năm, tiết kiệm được khoảng 1 tỷ gửi ngân hàng, sau đó ra làm việc gì đó nhẹ nhàng, rút lãi ăn dần, cuộc sống nhẹ nhàng, đỡ vất vả. Nhưng thực tế có rất ít người làm được như vậy!
Để làm nghề này, bên cạnh việc đánh đổi sức khỏe, tuổi trẻ thì một thứ rất lớn họ phải đánh đổi là cơ hội va chạm xã hội. Cuộc sống đóng kín với khách và khách làm cho suy nghĩ của các cô gái làm nghề này “lười” và “tù” đi rất nhiều, có thể những “cực phẩm” rất thành công trong nghề nhưng khi ra đời lại là những con nai vàng không hiểu chuyện. Họ có thể là siêu đẳng trong việc nhìn và đánh giá đàn ông, anh này giàu, anh này đã có vợ (dù hễ vào là tháo nhẫn), nhưng lại có thể bị lừa dễ dàng bởi một bà buôn chuyến.
Thế nên, những cô gái ra đời với số tiền lớn trong tay sẽ là con mồi ngon cho các anh trai săn tình đào mỏ, cho dân buôn lọc lõi và thường là sau vài năm họ lại trắng tay, không nghề, không tiền. Và họ nhận ra là massage có lẽ là nghề duy nhất mà họ biết làm và giỏi làm, nghề duy nhất giúp họ duy trì cuộc sống và họ lại “quay lại”.
Rồi thấm thoắt vài lần “thoát” và “về”, 15 năm trôi qua, họ bị đào thải bởi chính cái nghề mà họ đã từng làm rất giỏi, nhiều người quyết tâm bám trụ bằng cách dạt ra xa hơn, kiếm ít tiền hơn, hay dạt về các khu công nghiệp làm gái, dạt về các quán “tẩm quất đèn mờ” rồi dạt quá thì ra làm quán nước mở ven đường.
Thanh xuân trôi qua như nước và cuộc sống là lựa chọn, nhưng với một số người, họ không có lựa chọn mà chỉ có sự đánh đổi. Với những cô gái làm nghề đang ở đỉnh cao của thanh xuân, có lẽ với họ tiền không phải là vấn đề, nhưng tương lai lại là thứ họ không dám nghĩ và không dám mơ…
Được hôm nay cứ biết hôm nay đã, nghĩ xa làm gì?
Với nhiều anh em, những cô gái làm nghề dịch vụ giống như những đối tượng tình dục, với những đánh giá chấm điểm trên Thiên Địa với ngực 9 mông 8, với skill với services và... cũng đúng thôi, vì việc của họ là như vậy, họ cũng chẳng phàn nàn gì.
Em trước đây thì cũng vậy, cũng xem review, đánh giá các kiểu chai lọ. Nhưng khi đã đủ hiểu về những người làm nghề thì em tự thấy chán với với kiểu suy xét của cánh đàn ông, phía sau những mông với ngực thì họ cũng đều là những con người, cũng đi làm, kiếm tiền với những toan tính đời thường như tất cả chúng ta.
Mấy bữa trước em có comment ở một link nào đấy là dạo này em rất đồng cảm với các cô gái làm dịch vụ, rất nhiều bác vote nhưng em cảm thấy các bác vote vì nghĩ rằng đó là một câu nói đùa vui vẻ.
Vậy nên với bài viết này, em xin chia sẻ một chút về cách nhìn của em về phía họ dưới góc độ là những con người, cũng đang phải vật lộn, đang phải đánh đổi nhiều thứ để kiếm được đồng tiền, và thật sự là không có đồng tiền nào dễ kiếm cả các bác ạ.
Nên em mong là dù khách hàng là thượng đế, em mong các thượng đế hãy nhìn họ với con mắt bao dung đồng cảm thêm một chút chứ đừng chỉ nhìn vào ngực với mông, hi vọng là như vậy cuộc đời này theo đó, mà đẹp hơn một chút.
hết bài./
Nguồn: Down Fall
![]() |
Notes is a web-based application for online taking notes. You can take your notes and share with others people. If you like taking long notes, notes.io is designed for you. To date, over 8,000,000,000+ notes created and continuing...
With notes.io;
- * You can take a note from anywhere and any device with internet connection.
- * You can share the notes in social platforms (YouTube, Facebook, Twitter, instagram etc.).
- * You can quickly share your contents without website, blog and e-mail.
- * You don't need to create any Account to share a note. As you wish you can use quick, easy and best shortened notes with sms, websites, e-mail, or messaging services (WhatsApp, iMessage, Telegram, Signal).
- * Notes.io has fabulous infrastructure design for a short link and allows you to share the note as an easy and understandable link.
Fast: Notes.io is built for speed and performance. You can take a notes quickly and browse your archive.
Easy: Notes.io doesn’t require installation. Just write and share note!
Short: Notes.io’s url just 8 character. You’ll get shorten link of your note when you want to share. (Ex: notes.io/q )
Free: Notes.io works for 14 years and has been free since the day it was started.
You immediately create your first note and start sharing with the ones you wish. If you want to contact us, you can use the following communication channels;
Email: [email protected]
Twitter: http://twitter.com/notesio
Instagram: http://instagram.com/notes.io
Facebook: http://facebook.com/notesio
Regards;
Notes.io Team